Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

ĐỘNG PHÒNG

Các bạn, đã bao giờ động phòng chưa? Chắc có rồi chứ nhỉ? Nhiều là đằng khác. Thậm chí có ông, trong đời động phòng đến năm bảy nhát liền. Đấy, như anh cu gì 74 xuân, tít mạn Vũng Tàu đấy, động đến nhát thứ 5, trinh trắng ngọc ngà 20 xoan. Chẹp!


 Đấy là anh đang nói đến chuyện động phòng hôn nhân phối ngẫu nhé. Chứ còn các biểu hiện tương tự như động phòng tỉ như yêu nhau đè ra tỉn, phang phò tranh thủ chơi, mua trinh ì ạch đóng, là anh chưa tính. Bởi theo anh, nó không bảo toàn ý nghĩa của chữ động phòng. Nó chỉ là bán động phòng thôi, hay hôi dâm một cách có lý, hí hí.


 Không biết các bạn động phòng thế nào, chứ riêng anh, chán lắm. Trước hôn nhân cũng tranh thủ đè ra tỉn dăm sáu tháng rồi. Định tính bài ca con chuồn chuồn nhưng không thoát. Mẹ cái con chuồn chuồn chứ, bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng, bay vừa...thì dâm. Đâm ra anh cưới phắt. Vì anh thuộc dạng bay vừa, í là iêu nó lưng lửng thôi, mới bền, mới thích.


 Sau một ngày cưới xin vất vả, đêm động phòng vợ anh ngủ quay lơ. Chả trách được. Đến như anh tráng niên khỏe thế, mà đi chụp cái ảnh cưới cũng phải độn hai cục bông ở hai bên hàm, để cho ảnh hình đỡ teo, đỡ tóp, cho ra cái dáng phinh phính viên mãn hạnh phúc tràn trề.


 Anh không ngủ được. Phần lạ nhà, phần thương cha, nhớ mẹ. Mới lại đêm đầu tiên của nghĩa vợ chồng cũng gây cho anh nhiều sự xốn xang. Chỉ là sự xốn xang thôi nhé. Chứ cái háo hức đợi chờ tiệt mẹ đi đâu hết. Anh biết lý do tại sao. Tự dưng lại trách cái sự máu me, tạm ứng trước.


 Anh cứ trằn trọc, quay ra rồi quay vào, trườn lên rồi trườn xuống. Tính đánh thức vợ dậy tỉ tê tí cho đỡ buồn, nhưng trông cái bản mặt còn nguyên lớp son phấn cô dâu ban chiều đang ngáy khe khe dưới ánh đèn ngủ vàng vọt anh lại đâm sợ. Nó nhang nhác như mặt tượng. À mà không hẳn, như mặt một con ma cái trong cái phim ma nhà Thanh một thời anh ngất ngây xem.


 Anh nhón cửa ra ngoài hiên hút thuốc. Một con đom đóm cái bay vù đậu vai áo anh. Lạ! Ở cái nơi phố phường đông đúc, không có chỗ cho tiếng chim kêu hay dế mèn ỉ ỉ khóc này lại mọc đâu ra đom đóm. Anh bắt nó bỏ lòng bàn tay. Ánh sáng xanh lét phập phù nơi bụng nó phát ra mùi khen khét. Đích thị con đom đóm này đang động dục. Nhưng quên bố mày đi nhé. Anh không phải là đom đóm đực, hiểu chưa? Anh xòe tay, thổi phù để nó bay đi kiếm bạn tình. Cẩn thận nha em, lũ muỗi đực nó táng nhầm thì bỏ mẹ.


 Lại quay vào. Chong chong. Ngó đồng hồ đã hơn bốn rưỡi sáng. Chỉ hơn tiếng nữa thôi thì khởi hành vào Thanh đi báo hỉ và úy lạo bà con, thân hữu, bạn bè. Anh thức luôn đến sáng. Tính tổng cộng ra, gần 48 giờ không ngủ. Mẹ tiên nhân cha cái sự cưới xin, hạnh phúc, vợ chồng.


 Chuyến xe bão táp đưa anh về với mẹ. Lại một ngày mệt mỏi phủ phê. Vợ anh lo cỗ bàn phục dịch. Anh lon ton tiếp đãi khách khứa, họ hàng. Anh uống nhiều lắm. Cho niềm vui, nỗi buồn và cả ước vọng. Nhưng cái chính là cho say mẹ nó đi, mà ngủ. Mệt lắm rồi!


 Đêm nằm chính trong căn phòng mà anh chào đời, rượu say lắm mà không sao ngủ được. Vợ anh sau một ngày vất vả, vén màng lên thì đồng tử đã...hy sinh. Nó lại khe khe trong cái heo may dịu ngọt thoảng mùi hoa bưởi góc vườn. Anh lại miên man trong miền kí ức. Đấy, mới ngày nào còn nổ pháo đất, bắt chim sâu, trèo nhãn già, la cà cầu ao câu tôm, hớt tép. Cả những trận đòn roi, bóng bưởi. Cả những trận thư hùng tị nhau việc nhà của mấy anh em. Kí ức kéo về xầm xập, hỗn mang, lộn xộn. Như bộ phim của một gã đạo diễn, có thể tài năng hoặc mắc chứng tâm thần. Gà hàng xóm gáy vọng anh mới biết là trời sáng.


 Thoát khỏi miền kí ức. Anh trở ra với thực tại hữu hình. Chuyến xe lại đưa anh về nơi phố hội. Ở đó là những ngày dài với công việc và miếng ăn. Mâm cơm lại có thêm một bát. Thêm sự sẻ chia hay nặng nhọc đắp đầy???


 Đêm buông. Vợ anh ríu rít vài câu rồi lại lăn ra ngủ. Còn mình anh với khói thuốc đợi chờ bên hiên. Lại một con đom đóm cái bay vù đậu vai áo. Không biết có phải con hôm nao? Anh chẳng buồn thò tay bắt. Cứ để nó lọ mọ nhấp nháy trên vai. Đậu chán rồi lại bay thôi, có phỏng? Nhưng nó không bay mà đậu mãi. Em mất người yêu hay bạn tình nỡ phụ? Còn anh thì buồn ngủ lắm rồi.


 Một giấc dài đến hoàng hôn của ngày mai. Đêm đến vợ anh thay ga mới. Xác com đom đóm chết bẹp kéo một vệt đen. Hình như anh đã đè chết nó. Thương cho em không được chứng kiến cảnh động phòng.


 Mấy ngày sau đó anh ngủ mê man. Nhiều hôm lịm đi làm vợ anh tưởng chết. Còn nó, hoạt như khiếu và hoàn hồn như những ngày thường. Nghĩ thật oái oăm khi nó mong một cú động phòng, còn anh lại lăn ra như lợn. Hết một tuần như thế. Không trăng mật và cũng chẳng động phòng. Lại hăm he hiện tại và đánh vật với tương lai.


 Một đêm tay trong tay, anh tuyên bố tối nay động phòng. Vợ anh thảng thốt, em xin lỗi vì hôm nay...đèn đỏ.


 Ngoài hiên, bóng một con đom đóm xanh lét lập lòe. Phải mày là con đom đóm đực? Thế thì muộn mất rồi, em ơi.


 Cũng như anh, có một cú động phòng rất muộn. 

Nguồn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét