Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

TẤN LỢN

(Thêm một bài của tên Phẹt liệt  nữa, rất hay, hớ hớ )



( hình chỉ có tính minh họa, nhưng không nhất thiết khác với sự thật)

Tấn Lợn là em anh. Anh em đồng hương thôi. Anh gọi xách mé là Tấn Lợn, chứ tử tế phải gọi Trọng Tấn. Mẹ, tên nghe nặng nề như mông nó vậy. Còn tại sao có xú danh Tấn Lợn? Anh biết đéo đâu. Chỉ biết, cả xứ Thanh gọi nó thế. Nhẽ mặt mũi nó hơi giống nhợn chăng?. Nói thế, thật là áy náy cho con lợn quá, hã hã.

Hôm nay mưa gió, vô tình trông thấy nó lướt ngang nhà. Anh em kéo nhau cafe chém tí gió cho mưa mau tạnh. Anh ghi ra đây.


Phot_Phet: Đi đâu mà mặt dại như dái lên cơn thế?


Tấn Lợn: Ôi anh. Em lên Bộ gửi cái đơn xin giảm tội.


Phot_Phet: Mày tội tình đéo gì? Mà bộ nào?


Tấn Lợn: Ơ, anh không biết gì thật à? Em tội to lắm, tội thiếu ý thức chính trị. Bộ Văn - Thể - Du đấy anh.


Phot_Phet: Tao chả biết đéo gì cả.


Tấn Lợn: Thì chuyện em mới con Anh Thơ sang Lào hát hôm 17 tháng 7 đấy, dịp kỷ niệm nhiều năm quan hệ hữu nghị anh em Việt - Lào. Em đi thay cho thày Thọ "xúc than" bị ngã què tay. Chương trình em với Anh Thơ chỉ hát đêm ấy thôi nhưng người ta lại bắt bọn em hát đêm sau nữa. Trong khi đêm đó em phải hát theo hợp đồng cho công an Ninh Bình. Em chả hiểu ý thức chính trị là đéo gì cả. Nhưng với nghệ sĩ bọn em, ý thức chính trị là sự chuyên nghiệp và uy tín trong hợp đồng chạy sô. Thế là em với con Anh Thơ vút về, hát cho Ninh Bình. Và hậu quả là như này.


Phot_Phet: ???


Tấn Lợn: Nghĩ thương con Anh Thơ anh ạ. Hát ở Ninh Bình xong, lại hộc tộc về Hà Nội trong đêm tranh thủ cho con bú. Mới đẻ mà. Mẹ thì khản giọng để gào, con thì khản giọng hát đòi sữa. Cứ đà này em bé nhà nó không cần phải luyện thanh, nhớn lên có khi còn kinh hơn mẹ.


Phot_Phet: Mày áy náy cho đồng hương ghê nhỉ. Nhưng sao lại đến cơ sự này?


Tấn Lợn: Chương trình biểu diễn của bọn em phải lên lịch trước hàng tháng, gần như là tuyệt đối chính xác luôn. Chỉ thay đổi khi giời sập. Ở bên Lào, chương trình bọn em chỉ hát đúng duy nhất hôm 17 thôi. Thế bọn em mới nhận lời rồi còn kịp về Việt nam hát cho ngày 18. Nhưng sau hôm đó người ta lại bắt ở lại hát tiếp. Mà anh biết, đâu phải hát trong chương trình chính thức. Chỉ là hát giao lưu phục vụ các cụ bụng to ta và vài bụng to Lào ở sứ quán Việt nam bên đó thôi. Đó đơn thuần là một tiệc giao lưu có văn nghệ. Chấm hết.


Phot_Phet: Thế nên chúng mày quyết định về?


Tấn Lợn: Vầng. Thứ nhất là nó không có trong chương trình mà bọn em được thông báo và có nghĩa vụ thực hiện. Thứ hai nó là một tiệc văn nghệ giao lưu diện hẹp, không hơn. Bọn em dại cái là biết có nhiều bụng to ở đó mà vẫn lặng lẽ bay về.


Phot_Phet: Chúng mày làm thế khác đéo gì tát vào mặt các cụ.


Tấn Lợn: Thì thế. Họ nổi giận. Rồi nâng quan điểm. Rồi chỉ đạo này kia. Khốn khổ anh ạ. Họ quy kết bọn em thiếu ý thức chính trị, làm mất hình ảnh, danh dự quốc gia. Rồi họ đề nghị cấm giảng dạy, cấm hát. Nói chung là... cấm tiệt.


Phot_Phet: Kể ra nghệ sĩ chúng mày cũng tội nhỉ. Là tội tình ấy. Chứ tao thấy chúng mày có tội đéo gì đâu.


Tấn Lợn: Bọn em biết chứ, nhưng cứ nhận mẹ nó đi anh ạ. Rồi ỉ ôi khóc lóc kêu than ra chiều thành khẩn để nhận lấy cái khoan hồng, rộng lượng còn hành nghề. Chứ cấm tiệt bọn em chết đói, thân bại mồm liệt chứ chả đùa đâu.


Phot_Phet: Sợ buồi gì. Đi làm xe ôm như anh cho phẻ.


Tấn Lợn: Anh cứ khôi hài. Bọn em ngoài hát ra thì chả biết làm gì cả.


Phot_Phet: Mày thiếu khí chất và lười bỏ mẹ. Tiền nhân văn nghệ như mày khi xưa buông bút, rời mích còn đi câu cá trộm, đánh bả chó bỏ mẹ đi nữa là.


Tấn Lợn: Em hậu sinh nên không có cái dũng khí ấy. Anh thương em thì tư vấn để em gõ cửa các nơi. Chứ ngồi đây luận anh hùng thành bại, chán lắm.


Phot_Phet: Mày yên tâm đi, rung dọa tí thôi. Chứ như mày với con Anh Thơ, diện con hát cung đình, cấm là cấm thế đéo nào được.


Tấn Lợn: Anh cứ khéo động viên. Họ làm căng lắm anh ạ. Từ các cụ bụng to cao cao, cho đến bọn cào cào dưới Bộ.


Phot_Phet: Tao đéo phải bụng to cao cao, càng không phải cào cào dưới bộ nhưng chắc chắn với mày rằng, đéo sao đâu. Vấn đề là như mày nói ở trên í, úp sọt gì thì cứ chui vào. Xong rùi đi năn nỉ ỉ ôi. Chường mặt ra công chúng một tí nữa, nhận sai và xin lỗi. Thế là xong.


Tấn Lợn: Thì em cũng đang làm rồi đấy thôi. Mà anh nói cứ dễ như ăn kẹo í nhở.


Phot_Phet: Thì chả thế.


Tấn Lợn: Anh ngây thơ bỏ mẹ. Anh có thấy thằng nào đi đâm đơn kêu xin mà bốn túi căng phồng như em không?


Phot_Phet: Mày nhiều đơn thế cơ à. Hay chân ngắn, mông to nên nó nổi.


Tấn Lợn: Anh chả biết gì cả. Phong bì đấy.


Phot_Phet: Để làm đéo gì?


Tấn Lợn: Ơ hay anh. Tai nạn của bọn em lại là cơ hội của người khác mà.


Phot_Phet: Bọn văn nghệ chúng mày mà dã man thế cơ à?


Tấn Lợn: Chẳng còn là chuyện văn nghệ đâu anh. Mà là chuyện " ý thức chính trị", há há há...


Phot_Phet: Mày cười còn hay hơn hát. Trông mặt lợn thế mà tinh ranh, hiểu đời hơn anh mày nghĩ.


Tấn Lợn: Loại phọt phẹt như anh, ngu cứ gọi là nhất Thanh hóa. Thôi em té nhá. Rảnh anh em gặp nhau làm tí karaoke cho vui.


Phot_Phet: Ờ, món đấy tao thích. Mày hát cách mạng và cúng cụ, tao sến và đương đại, okey?


Tấn Lợn: Anh muốn hát đéo gì thì hát, đừng có dẫn em ún theo là được. Mất "ý thức chính trị" bỏ mẹ.


Phot_Phet: Đèo mẹ, cút mẹ mày đi. Thế thì bố dí buồi vào. Bố đi chăn vện cho phẻ. Nhóe!

Nguồn 

XỨ LỪA MA THUẬT

 (Bài này hay, của con Cao chửi hay như hát)


Có lẽ, Bộ Văn hóa, Thể Thao & Du lịch nên đổi slogan cho ngành du lịch Việt Nam thành “Đất nước ma thuật” - thay cho slogan đang dùng là “Vẻ đẹp bất tận” thì hợp lý hơn. Ở chỗ, dù đã gào lên ầm ĩ (chắc chắn không chỉ bằng nước bọt) nhưng đến nay, chả mấy ai nhớ slogan của Bộ. Thêm vào đó, “đất nước ma thuật” nghe ấn tượng hơn, hấp dẫn hơn và cơ bản, “slogan” này phản ánh chân thực những giá trị cơ bản mà Việt Nam đang sở hữu. 


Sao lại gọi Việt Nam là “Đất nước ma thuật”? Trước hết bởi để tìm kiếm những giá trị thật ở đất nước này cực khó, nếu chẳng muốn nói là không thể. Nói cách khác, những giá trị thật không có đất sống trong môi trường Việt Nam, buộc phải sói mòn rồi cạn kiệt. Cũng xin lưu ý, môi trường Việt Nam mà tôi nói ở đây không khu biệt trong nước hay ngoài nước hay thể chế chính trị nào mà ý nói đến ở những nơi có mặt người Việt sinh sống. Đơn giản nhất như việc nói thật hay bị ném đá bởi người ta chỉ chuộng lối nói dối, nói trái với suy nghĩ của mình. Sự giả dối ăn sâu vào máu của người Việt - thứ mà thiếu đi, người Việt sẽ không còn là người Việt nữa. Tất cả biến Việt Nam thành một dân tộc vô liêm sĩ một cách đáng kính trọng.

Từ nạn giả dối tràn lan khắp các hang cùng ngõ hẹp, từ mạn xuôi lên mạn ngược, từ trung ương tỏa ra các địa phương để chẳng nơi đâu mà các khái niệm dễ dàng bị người ta…đánh tráo hơn thế. Nhà ma thuật David Copperfield có thể nổi tiếng ở đâu đó bằng cách đi xuyên vạn lý trường thành, có thể nhấc bổng cả đoàn tầu chục toa lên khỏi mặt đất, có thể biến con bồ câu trên tay thành con ngựa vằn (và ngược lại) nhưng đến Việt Nam thì chịu thôi. Bởi để biến một Đàm Vĩnh Hưng thành văn công cộng sản và phù phép một Trọng Tấn, Anh Thơ thành những kẻ vì cái tôi cá nhân và (gần như) phản bội lại đất nước thì chỉ có mỗi Việt Nam làm được. Chính xác hơn là mỗi Bộ Văn hóa Thể Thao Du lịch Việt Nam mới làm được, David Copperfield chịu. Nếu được đề nghị và trả cho một khoản thù lao kếch xù thì anh ta cũng chịu và chỉ biết ngơ ngác rồi bỏ của chạy lấy người.
Đàm Vĩnh Hưng chính xác chỉ là một ngôi sao giải trí, là ông hoàng của làng showbiz và thứ tư tưởng nếu có chỉ là chủ nghĩa hiện kim hiện vật. Anh ta làm nghề vì đam mê và kiếm tiền để nuôi dưỡng, tỉa tót đam mê. Chấm hết. Đàm Vĩnh Hưng là người chịu thụ hưởng cuộc sống nên nơi nào đáp ứng được cho sự thụ hưởng thì anh sẽ hướng về nó. Như từng có lần Đàm Vĩnh Hưng muốn tuồn sang Mỹ nhưng kế hoạch bất thành (rớt phỏng vấn), anh đành phải ở lại Việt Nam. Trong não bộ của cộng sản, không có tên của Đàm Vĩnh Hưng. Nếu có chỉ là sự tưởng tượng của dăm ba cái đầu đầy cám lợn ở đâu đó trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại.
Ngược lại là Trọng Tấn, dù hình ảnh không được phủ sóng theo diện rộng, không nằm lòng trong mọi tầng lớp công chúng cùng với “mật độ” của những lần ra album thưa thớt (và ca sĩ như anh cũng chẳng cần phải tung ra quá nhiều album làm gì) nhưng trong lãnh địa nhạc đỏ, Trọng Tấn là địa chủ của những địa chủ. Không chỉ co cụm trong lãnh địa nhạc đỏ mà vươn ra nhạc nhẹ, nếu Thanh Lam được mặc định là diva hàng đầu thì không ai khác ngoài Trọng Tấn là divo số 1 của nhạc Việt. Là bởi, xét về âm sắc, Trọng Tấn là giọng hát nam đẹp nhất, quý nhất Việt Nam hiện nay. Nói về tư duy âm nhạc, chẳng nam ca sĩ nào sở hữu được một tư duy âm nhạc văn minh hơn thế. Tư cách thì miễn bàn, giữa một làng âm nhạc xô bồ và nhộn nhạo, Trọng Tấn không bị cuốn theo vòng xoáy của thị trường mà tách hẳn thành một dòng chảy riêng tư để giữ được cho mình một thế đứng từ tốn mà độc tôn, vững chãi. Không dừng lại ở một giọng hát đẹp, một tư duy âm nhạc văn minh, một tư cách sạch sẽ, Trọng Tấn còn là tấm gương, là đích đến mẫu mực của các thế hệ ca sĩ sau này hay ít nhất nếu chả được thế, tài năng và tư cách của anh vượt trội và hơn hẳn lắm anh, lắm bà cộm cán trong cái bộ có cái tên mỹ miều Văn hóa Thể Thao & Du lịch. Với mình, Trọng Tấn là báu vật quốc gia.
Trở lại với công điện của Cục trưởng Cục Hợp tác quốc tế Nguyễn Văn Tình yêu cầu kỷ luật Trọng Tấn (và Anh Thơ) theo mình là một loại công điện VỚ VẨN, NHẢM NHÍ. Công điện ấy nó RẺ TIỀN hơn cả Ngọc Huyền. Vì sao mình bảo thế? Vì tinh thần của của cái gọi là công điện ấy nó đậm đặc mùi vị của sự THÙ VẶT theo cảm tính cá nhân, là cái sự THỂ HIỆN TA ĐÂY QUYỀN LỰC của dăm ba vị tai to mặt lớn (và dày nữa) của Bộ Văn hóa Thể Thao & Du lịch. Đấy thực chất là TƯ ĐIỆN chứ CÔNG ĐIỆN quái gì. Ở đây hình như có sự lạm dụng quyền hạn để trút bỏ những ẩn ức cá nhân, họ mượn cái CÔNG ĐIỆN cho sang để che dấu, lấp liếm cho sự HÈN MỌN của mình. Là trừng phạt theo kiểu ĐÀN BÀ í. Ý, anh là người của Bộ thuộc Trung Ương, quyền lực của anh to thế mà chúng mày dám đặt dưới cơ của mấy thằng ở Ninh Bình à. Anh giận nên anh kỷ luật. Chuyện chỉ đơn giản thế chứ làm đéo gì có cái gọi là ý thức chính trị gì ở đây. Ối giời, các anh mà ý thức chính trị sâu sắc thế thì quá phúc cho đất nước này. Tiếc là những thứ mà các anh đang hồn nhiên bày ra thì có độ lượng đến mấy thì người ta cũng khó mà cho rằng các anh có ý thức chính trị. Nhân đạo (hay xuề xòa) hơn thì cứ cho là có cơ mà cái ý thức ấy của các anh nó qua loa, đại khái lắm. Nó sơ xài một cách đáng kinh ngạc.
Dưới đôi mắt của một người quan sát bình dân thôi người ta cũng phải thấy Chương trình nghệ thuật chào mừng năm đoàn kết hữu nghị Việt Nam – Lào là một sự kiện văn hóa đặc biệt quan trọng. Về mặt tư tưởng thì đây là chương trình đánh dấu tình hữu nghị Việt Lào, nó có sự tham dự của các lãnh đạo cao cấp của hai nước. Sâu hơn thế, có mù lòa đuôi chột thì cũng phải thấy giai đoạn hiện nay là giai đoạn cực kỳ nhậy cảm, Việt Nam đang rất cần sự đồng thuận, ủng hộ của các nước láng giềng trong khu vực trước sự nhũng nhiễu của Bắc Kinh thì các chương trình như thế sẽ có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Trong khi Trung Quốc tung tiền để mua khu vực, ta chả có nên chỉ tranh thủ cái tình thì phải biết tổ chức sao cho cẩn thận chu đáo chứ. Mà chả cần phải đợi đến khi nhậy cảm, các chương trình ở cấp quốc gia thế này phải được tổ chức một cách chuyên nghiệp, bài bản bởi những chương trình như thế là bộ mặt quốc gia kia mà. Nói xin lỗi, nhìn vào những gì các bố đang làm người ta thấy các bố tổ chức chương trình nghệ thuật cao cấp mà còn kém hơn văn nghệ đám cưới miệt vườn. Chuẩn bị thì qua loa, đại khái rồi cũng chả có phương án bọc lót, dự bị để thay thế nếu có sự cố. Ai đời giao cho NSND Quang Thọ, sắp đến ngày diễn thì nghệ sĩ này bị ngã thế là cấp tập cử Trọng Tấn đi thay. Làm ăn kiểu đấy thì họ đỡ cho đã là may, lại còn dỗi. Nói xin lỗi, một event, một hội nghị khách hàng người ta đã chuẩn bị trước đó vài tháng và có đủ phương án thay thế trong khi đây là chương trình cao cấp mà các bố cứ duy trì theo kiểu nhà quê. Xét nét nữa người ta thấy chả ai khác ngoài các bố cực kỳ chủ quan và xem nhẹ mối quan hệ với Lào. Thử thay chữ Lào bằng Hoa Kỳ hay Nhật Bản thì các bố có dám giữ cái phong cách tổ chức như thế không? Như vậy thì nếu có ý thức chính trị thì các bố phải tự vả vào mồm các bố trước chứ làm gì đã đến lượt Trọng Tấn hay Anh Thơ. Quên mất, các bố xưa nay mải mê làm bố mẹ đời hoặc mặt đã dày như bê tông thì làm đéo gì còn khái niệm xấu hổ đẻ mà tự kỷ luật mình. Mới nói là nuôi cái ngữ như các bố lãnh đạo Bộ Văn hóa Thể Thao Du lịch hiện nay nó phí cơm phí gạo của dân kinh lắm! Chỉ giỏi ăn chia cho mập mặt chứ có làm gì ra hồn đâu mà hở miệng ra là nó bảo đứa này ý thức chính trị non kém, khép mồm lại thì nó bảo nghệ sĩ giờ đây đặt cái tôi của mình trên lợi ích đất nước. Thằng nào trong Bộ Văn hóa Thể Thao & Du lịch mạnh dạn bước ra vỗ ngực xưng tên bảo mình ý thức chính trị sâu sắc để em Hà Cao và mọi người có cơ hội được nhìn thấy và ngưỡng mộ thử xem. Toàn nói láo!

Tiện thể đang nói về ý thức chính trị thì cũng xin nói luôn là khi làm văn hóa thì không cần phải đến chương trình chào mừng hữu nghị với nước nào đó thì ý thức chính trị mới có dịp trỗi dậy mà nó phải được thể hiện thường xuyên và rõ nét trong các hoạt động văn hóa trong nước. Mà các bố có hiểu ý thức chính trị ở đây là gì không? Các bố làm lãnh đạo văn hóa mà phải nói thật là các bố ngu và u mê lắm! Xin thưa các bố ý thức chính trị ở đây không phải là ca đi ca lại mãi bài ca ngợi Đảng cộng sản quang vinh muôn năm, chủ tịch Hồ Chí Minh sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta hay ca ngợi đất nước thời đổi mới nhé bởi đó là thứ ý thức  được hiểu theo nghĩa thô sơ và thấp nhất có thể. Ý thức chính trị ở đây là ở chất lượng, là bề sâu của các chương trình, lễ hội văn hóa. Đó là ý thức chính trị ở bậc cao, khi sở hữu được nền tảng ý thức này người ta sẽ hiểu được giá trị to lớn mà văn hóa mang lại cho đời sống. Các hoạt động văn hóa có chất lượng thì tự thân vẻ đẹp của nó sẽ lan tỏa ra cộng đồng, len lỏi vào đời sống và từ đó Việt Nam mới đẹp lên được. Và từ sự đẹp đẽ đấy nó mới tác động tích cực ra thế giới. Nói nôm na là đẹp từ bên trong đấy ạ! Đến đây thì các bố tự soi gương thành tựu của các bố thử xem?
Ta chưa cần phải lấy ví dụ ở đâu cho xa. Hãy lấy một đất nước bị cho là cực đoan, khép kín, kinh tế còn nghèo và lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc là Bắc Triều Tiên nhé! Ở đất nước còn khó khăn là thế mà họ đã có một lễ hội đặc sắc và gây ấn tượng mạnh với thế giới. Đó chính là lễ hội Ariang (Clip)

Nhìn lại xứ sở của các bố thừa mứa ý thức chính trị xem các lễ hội văn hóa thế nào? Xin thưa là năm mười hai tháng, chừa mỗi cái toalet chứ đến chỗ nào cũng đụng lễ hội. Này thì lễ hội hoa, sách, phim, nhạc, pháo, biển, dân tộc, đua thuyền, trái cây, lựu đạn…Vài năm trở lại đây còn có lễ hội kinh khí cầu – một lễ hội phải nói là vô duyên, vô hậu nhất Việt Nam. Trong khi bao lễ hội giàu bản sắc của dân tộc đang dần bị mai một và cần được thời đại hóa thì các bố chả làm dưng đi lôi về một lễ hội chả ăn nhập gì đến Việt Nam. Chắc ý các bố là thời này nên tha hồ nhập lễ hội để được tiếng chịu hội nhập.

Lễ hội lắm liên hoan cũng lắm nhưng tổ chức chả ra đâu vào đâu để cuối cùng, các lễ hội cứ thế mà thi nhau nhợt nhạt, thiếu sức sống rồi chết yểu. Bởi lễ hội A cũng bân bẩn như lễ hội B, lễ hội B cũng nhếch nhác tựa lễ hội C, lễ hội C thì lem luốc y chang lễ hội D, chả lễ hội nào ra lễ hội nào. Công thức chung vẫn là dựng sân khấu hoa hòe hoa sói, treo dàn đèn nhấp nháy rồi ca sĩ cứ thế mà quốc ca, đảng ca, tỉnh ca, ngành ca… Cũng chả nơi đâu mà hội chợ, lô tô cùng các gian trò chơi có thưởng như ném lon, ném vòng, ném chun cũng được cho là lễ hội. Nói cách khác, lễ hội ở ta chả khác những cái thai non mà những ông bố bà mẹ đẻ không nỡ, nạo hút không đành, nó cứ ất ơ nửa làng nửa chợ. Người ta cứ thích làm thật nhiều vào, rộn ràng vào, trước khi lễ hội diễn ra thì nổ và khoe mẽ đủ các kiểu, rằng thì lễ hội của chúng tôi sẽ hay hớm thế này, đặc sắc thế nọ nhưng sau đó cứ trôi tuồn tuột, lễ hội xong không còn để lại chút ấn tượng gì. Có chăng dăm màn tố nhau của những người trong BTC. Mà lỗi này đâu phải ở họ, đúng hơn là tầm vóc của các nhà quản lý văn hóa – ở đây là Bộ Văn hóa Thể Thao & Du lịch quá kém. Kém cả về ý thức, về tài
Ngoài lễ hội ra thì dân trí và đời sống tinh thần của người dân đang được Bộ Văn hóa Thể Thao & Du lịch ở ta lo lắng thế nào ạ? Ai ở TP.HCM thi thoảng rảnh thì nhớ ra các công viên mà xem Sở Văn hóa Thể Thao & Du lịch TP.HCM tổ chức các chương trình ca múa nhạc tạp kỷ trong những dịp mừng Đảng mừng xuân thì không buồn nôn ói mửa mới lạ…Rồi cái gọi là văn hóa của thủ đô ngàn năm văn vật hiện đang thế nào nhỉ!? Vứt mẹ nó vào sọt rác chứ khỏi cần phải bình bàn làm gì cho đau đớn.
Tóm lại là, các bố ý thức chính trị cực kém, giỏi nhất có lẽ ở khoản chơi gái, chia chác, ký cọt nhận tiền. Ra đến quốc hội, cùng với bộ trưởng Bộ TTTT, bộ trưởng Bộ Văn hóa Thể Thao Du lịch phải nói là nhàn nhạ nhất, lành lặn nhất sau mỗi kỳ họp vì các đại biểu quốc hội ở ta (vì thông minh quá chả hạn) chỉ truy các Bộ đang nắm các lĩnh vực sát sườn với đời sống như giao thông, điện đóm, thực phẩm, thuốc thang…còn văn hóa thì hiếm khi nào các đại biểu quốc hội rớ tới. Mà có lẽ muốn rớ thì các vị í cũng chả biết rớ chỗ nào. Là bởi văn hóa là một phạm trù trừu tượng, khó nắm bắt, nó không rõ ràng, chính xác về mặt con số nên các đại biểu của nhân dân lờ luôn cho lành, cho đỡ mang tiếng dốt nếu sẩy miệng. Thế nên mang tiếng là quốc gia có nền văn hóa dài bốn nghìn năm nhưng hiện tại, chúng ta như một quốc gia vô văn hóa vậy. Nếu có chỉ là thứ văn hóa giả cầy.
Mà ngẫm cũng buồn cười nhỉ! Công điện gần như là ý chỉ của quốc gia, của đại cục, ít hay nhiều nó thiêng liêng lắm chứ đâu phải là thứ cứ muốn, cứ thích cứ hứng lên bất tử là lôi ra ký hả các bố. Các bố được Đảng, nhà nước giao cho trọng trách quản lý văn hóa thì trước hết phải ý thức được điều đó chứ sao cứ hành xử như một lũ dở hơi thế!? Lần sau, muốn giải quyết những ẩn ức cá nhân, những dỗi hờn vặt vãnh thì các bố tự điện rồi gọi ông bà, dòng tộc các bố ra mà ký. Công điện là của nhà nước, không phải của ông bà các bố để lại để rồi muốn làm gì thì làm, muốn ký sao thì ký. Lũ nhà quê!
Thông tin thêm: Hôm qua đọc được bài PV NSƯT Trần Bình – Giám đốc Nhà hát Ca múa nhạc nhẹ Việt Nam mà ngẩn ngơ cả buổi. Bởi cái đầu toàn bã đậu thế sao lại có thể chễm chệ ngồi vào cái ghế giám đốc Nhà hát Ca múa nhạc Việt Nam nhỉ! Quên mất, ở ta nếu chả dốt, chả nhạt và rỗng tuếch thế thì ai cho lên làm quản lý văn hóa. Nhỉ!?

DƯ VỚI CHẢ LUẬN

Không biết dư luận xôn xao vì Trọng Tấn, Anh Thơ bị cấm diễn như thế nào chứ mình thì thấy bọn báo chí xôn xao, lao xao, nhốn nháo lắm rồi. Bọn báo chí có vẻ vui và ha hê lắm hay sao, chỉ chờ cho người ta sơ sẩy 1 tí là gào lên thế lọ thế chai, đôi khi chuyện chẳng có gì nhưng bọn bồi bút này có thể làm hỏng cả sự nghiệp mà người ta đã bỏ bao công sức xây dựng nên từ trước đến giờ. Cái gì cũng phải có từ 2 phía, Trọng Tấn, Anh Thơ sai hay đúng thì không bàn đến. Cái mình muốn nói là đã là nhà báo, viết báo thì phải khách quan, công bằng, thu nạp thông tin nhiều chiều và điều quan trọng là tính nhân văn. Làm báo mà không nhân văn thì chỉ giống loài vật thôi, giống như loài chó chỉ chờ người khác sơ hở tí là đớp liền ...
Nguồn: http://vnexpress.net/gl/van-hoa/2012/07/du-luan-xon-xao-vi-trong-tan-anh-tho-bi-cam-dien/

CÓ PHẢI NGOẠI TÌNH LUÔN VÌ SEX ?

Điều gì gắn kết vợ với chồng, gắn kết hai con người xa lạ thật lâu bền, thật mặn nồng? Chắc chắn là sex. Xin đừng chỉ vì ngại mang tiếng là “ham hố” hay bậy bạ mà phủ nhận cái điều hiển nhiên như chân lý ấy.

Hầu như ai cũng nghĩ như thế, nếu không, thì tại sao các bà khi biết phong phanh chồng mình có bồ, lại dám nghiến răng bỏ khoản tiền “khủng” để thuê thám tử tư, hòng bắt cho được cảnh “trai trên, gái dưới”. Và các ông, khi nhận thấy vợ mình khang khác, sẽ quyết đi đến tận cùng mọi việc, để, hoặc là cho tình địch biết tay, hoặc là bắt vợ phải “lập công chuộc tội” bằng cách tự quay lại cảnh ân ái của mình với bồ để chồng lấy đó làm bằng chứng đòi tình địch… ghi giấy nợ, hoặc, dã man hơn, có anh chồng cắn răng cho vợ “đi” với bồ thêm lần nữa, rồi lừa lúc ân ái mặn nồng, cô vợ tội lỗi phải ra tay… cắt phăng của quý của bồ, cho anh chồng bị cắm sừng kia nguôi giân phần nào, may ra có thể tha thứ cho vợ.

Ngoại tình, có phải là vì sex không?

Chắc chắn là phải, tuy rằng, nếu nói chắc như đinh đóng cột, là chỉ vì sex mà ngoại tình, thì hoàn toàn không đầy đủ! Điều gì gắn kết vợ với chồng, gắn kết hai con người xa lạ thật lâu bền, thật mặn nồng? Chắc chắn là sex. Xin đừng chỉ vì ngại mang tiếng là “ham hố” hay bậy bạ mà phủ nhận cái điều hiển nhiên như chân lý ấy. Sex hòa hợp, sex đam mê của người đàn ông và người đàn bà là chất keo tuyệt nhất để kết dính hai người với nhau. Hợp nhau về “khoản ấy”, nhiều khiếm khuyết sẽ được bỏ qua một cách dễ dàng. (Đừng hiểu nhầm là cả lỗi lầm ngoại tình cũng sẽ được bỏ qua, không phải thế đâu, chỉ là những khiếm khuyết như: vụng về, nóng tính, hay quên, và vô số những khuyết điểm lớn nhỏ khác, không kinh khủng như ngoại tình!)

Có những người đàn ông sau ngày cưới đã không còn muốn “yêu” vợ mình nữa, vì cô ấy quá tẻ nhạt trên giường. Có những phụ nữ mới cưới nhưng tuần trăng mật là một cơn ác mộng, vì chồng thực sự là nỗi ám ảnh bởi anh ấy có cách “yêu” chẳng giống ai. Và cũng những người đàn ông chán vợ, người đàn bà chán chồng ấy, khi gặp được “đối tác” hợp về “chuyện ấy”, thì họ lại như người khác hẳn, lúc ở trên giường! Người đàn bà “tẻ nhạt” của chồng mình bỗng trở nên nóng bỏng và cuồng nhiệt trong vòng tay kẻ khác.

Trong một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, có ông chồng bị vợ lạnh nhạt chăn gối nhiều năm đã trở nên bất lực, bỗng một ngày kia phải chứng kiến cảnh vợ vụng trộm với một người đàn ông khác, và anh chồng kinh ngạc khi thấy vợ mình không giống như một khúc gỗ khi nằm với mình, mà đích thực nàng giống như một con hổ đói. Và sau khi xem những “cảnh nóng” của vợ mình với bồ, anh chồng bỗng khỏi bệnh bất lực!

Cũng có những người đàn ông làm “chuyện ấy” với vợ như là người cắn răng đi nộp thuế, cứ gian dối được lần nào thì mừng lần ấy, rồi viện đủ lý do, đau ốm, căng thẳng làm ăn, “anh dạo này chịu thua em rồi…”, nhưng khi gặp người đàn bà hợp về “chuyện ấy”, thì có vẻ như chẳng có đau ốm, yếu đuối hay ít thời gian hay căng thẳng. Anh ta lại quay trở về với người đàn ông đúng nghĩa đàn ông - có nghĩa là cứ 7 giây lại nghĩ về sex 1 lần! Nói như vậy, để thấy rằng, sex quan trọng như thế nào trong việc gắn kết hai con người. Và không phải dễ để luôn luôn hai con người yêu nhau, rồi lấy nhau lại gắn bó được lâu, bởi yếu tố “nhàm chán” luôn là kẻ ngáng đường đáng ghét, mà kẻ ấy lại nằm chềnh ềnh trên giường ngủ, chốn thiên đường của những kẻ yêu nhau.

Để có được sự hòa hợp về sex, điều không thể thiếu, là sự si mê nhau ngay từ khi gặp mặt, thậm chí có thể lao vào nhau trước khi những lời thiêng liêng “anh yêu em” được thốt ra (Và những kẻ si mê nhau kiểu ấy thường gắn bó với nhau lâu dài hơn những cặp đôi yêu nhau rồi cưới nhau theo đúng trình tự quy củ, nghĩa là gặp, lâu lắm mới dám cầm tay, rồi hôn, rồi làm “chuyện ấy” chỉ sau khi đám cưới, thế mới lạ!)

Và quan trọng hơn, là khi sống với nhau rồi, thì phải nỗ lực rất nhiều với những “bài học” về sex, để làm cho nhau thăng hoa, luôn mới lạ, luôn hấp dẫn. Những bài học ấy tỉ mỉ, cụ thể lắm, học cả đời chưa hết. Đơn giản nhất, là chọn mùi hương nào để anh ấy dù có đi đâu, vẫn không thể quên quay về, vì… mùi của em như là thỏi nam châm hút anh về ấy!

Tôi không bênh vực những kẻ ngoại tình, những kẻ luôn mồm bai bải nói yêu vợ, yêu chồng, nhưng không thể rời bồ một ngày nào. Nhưng nếu như vợ hoặc chồng hiểu rằng, sex quan trọng như thế nào trong việc gắn kết hai người, và tất cả các ngả đường đến sex đều bị chặn, nếu như hai người không thể chuyện trò, tâm sự, không còn muốn dành cho nhau sự quan tâm, những vuốt ve trìu mến hay nhớ nhung nhau suốt cả ngày.

Trong một cuộc khảo sát dành cho đàn ông, lý do ngoại tình vì sex cũng đựơc đàn ông thừa nhận, nhưng số % không lớn. Và thật bất ngờ, số % lớn nhất dành cho câu trả lời: Vì sao bạn ngoại tình? Lại là lý do: Không thể tâm sự, không thể chuyện trò, không thấy nhớ nhau, ngồi với nhau là cãi cọ về cơm áo, gạo tiền hay con hư, con dốt… thì làm sao có thể sex?

Tôi muốn sex với cô ấy (không phải vợ) vì cô ấy tôn trọng tôi, cô ấy hài hước, nhẹ nhàng, chia sẻ, tôi có thể ngồi với cô ấy cả ngày không chán, và tôi luôn dành dụm thời gian để bản thân có được những giây phút bên cô ấy. Đấy, đàn ông nói như vậy đấy. Còn đàn bà? Luôn luôn là câu trả lời, sex không phải là lý do đầu tiên và quyết định khi tôi quan hệ với anh ấy. So với chồng tôi, anh ấy là một chân trời mới, anh ấy mới nhẹ nhàng, tế nhị làm sao, nâng niu tôi chứ chẳng như… (nói xấu chồng).
Như vậy, không thể nói mọi cuộc ngoại tình chỉ vì sex, mặc dù, ngoại tình chính xác không phải là chỉ chuyện trò, tâm sự hay chia sẻ ở quán cà phê, mà đã ngoại tình, nhất định phải đi vào nhà nghỉ. Và những kẻ khôn ngoan trong hôn nhân sẽ tìm mọi cách “ngoại tình” với chính chồng hoặc vợ mình, bằng những bài học dạy nuôi dưỡng tình yêu, đam mê và rất nhiều những bài học hay về sex, mà chúng ta thường bỏ qua, hoặc không nghĩ chúng quan trọng trong cuộc sống của chúng ta bằng việc kiếm tiền hay thăng quan tiến chức hoặc tranh luận nảy lửa với chồng, với vợ nhằm nhất định phải giành phần thắng về mình.

Kim Ngân
(dep.com.vn)

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

PHỤ NỮ VIỆT NAM THỰC SỰ.

~Bài nghị luận của anh I-van Tùng, cháu họ của Y Moan, chắt của I-van-hô
Mới vài tháng trước, một hot gơn đã ra tuyên ngôn không độc lập, quyết sống ngoan và dựa vào người khác, nhận được sự ủng hộ của nhiều người cùng ý tưởng rằng phụ nữ thì phải “ngoan”. Cũng trong vài năm trở lại đây, thi thoảng báo chí lại đăng bài về những cờ-líp, tin tức xoay quanh việc các em nữ sinh bé bỏng, đáng iu của chúng ta đàn áp, đánh đấm, bắt các em xinh tươi không kém phải quỳ xuống xin lỗi, khóc lóc, đá vào mặt vào bụng, vv vô cùng tàn ác. Trước hiện tượng đó, các nhà báo, nhà giáo và đặc biệt là những người-tự-nghĩ-mình-là-nhà-gì-đấy, còn gọi là “công dân mạng”, đồng loạt lên tiếng phản đối. Họ chửi bới, lên án, đòi có những sự trừng phạt thích đáng đối với những em nữ sinh đáng yêu từng ấy. Họ kêu gọi là mất hết thuần phong mỹ tục, cho rằng phụ nữ Việt Nam phải thùy mị nết na, hiền lành dịu dàng. Người viết bài xin đặt ra câu hỏi, những cái thứ thùy mị nết na đấy lấy ở đâu ra?
Hoàng Thuỳ Linh thể hiện khả năng cầm súng
Tôi xin khẳng định rằng, nói về phụ nữ Việt Nam mà áp những cái chuẩn mực thùy mị nết na, hiền lành dịu dàng là sự sỉ nhục lớn với văn hóa Việt Nam. Từ thưở mở cõi, Lạc Long Quân lấy Âu Cơ, sinh ra trăm trứng, nở trăm con, sau vì không hợp nhau, hai vợ chồng đưa nhau ra tòa ly hôn, năm mươi con theo cha xuống biển, năm mươi con theo mẹ lên núi. Con cả theo mẹ, xưng làm Hùng Vương, định đô ở Phong Châu. Như vậy từ những ngày đầu mở cõi, Âu Cơ đã chiếm phần hơn trong việc chia tài sản. Từ đó trở đi dân gian, tục ngữ của chúng ta cũng có biết bao nhiêu câu ca ngợi vai trò của người phụ nữ: “lệnh ông không bằng cồng bà”, “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”
Ngô Thanh Vân cho biết :”Cô Tấm cũng có võ”, trong khi Thành Lộc chỉ dám cười duyên không nói gì
Chỉ liếc qua kho tàng chuyện cổ dân gian, cũng có biết bao tấm gương về bản lĩnh người phụ nữ. Trong truyện Tấm Cám, khi nhà vua oai phong chỉ dám cưỡi ngựa lượn đường, trà chanh đọc báo, thì hai chị em Tấm Cám giết nhau năm lần bảy lượt bằng những thủ đọan tàn bạo. Giả sử hai chị em sống thời nay, thì sẽ tạo một cơn bão truyền thông hơn đứt Nguyễn Văn Luyện với những tít bài như “Vì giỏ tép mất tình chị em”, “Ngã từ lưng chừng cau, nạn nhân chưa kịp kêu đau đã chết”, “Kinh hoàng trong mắm có thịt người, cơ quan kiểm dịch đang vào cuộc”, hay “Có hay không việc một bà già trồng thị được hot gơn?”  Cả câu chuyện có ba người phụ nữ thật lắm mưu mô, chỉ phảng phất vài hình bóng những người đàn ông hiền lành, chỉ biết đem quần áo đẹp và hài lụa hàng hiệu cho hot gơn, khi vợ chết chỉ biết lấy vợ mới không dám có phản ứng gì. Tương tự, Mai An Tiêm hay Lang Liêu với vua cha thì bật như tôm, nhưng việc trong nhà nhất nhất đều hỏi ý kiến vợ rồi mới dám làm. Hai chàng trai đó sau đều nên người cả.
Mai An Tiêm bê dưa hấu đi bán trong khi vợ đứng thu tiền
Một số người cho rằng chuyện cổ tích, chuyện dân gian đều là hư cấu, không đáng tin, vậy tôi xin đưa ra những dẫn chứng lịch sử.
Hai Bà Trưng dưới sự giúp đỡ của mẹ là bà Man Thiện, đã đứng lên khởi nghĩa, Hai Bà cưỡi voi ra trận, đuổi cả thái thú ra ngoài bờ cõi. Tiếp nối sau Hai Bà Trưng, là Bà Triệu. Bà là gái Thanh Hóa hung dữ ghê gớm, cãi chị dâu, ép anh trai khởi nghĩa, bắt voi trắng một ngà, khiến lũ Khựa phải than:
Hoành qua đương hổ dị,
Đối diện Bà vương nan.
Dịch:
Múa giáo đánh cọp dễ,
Đối mặt Vua Bà thì thực khó.
Ý chúng nó là Bà Triệu dữ hơn cả cọp.
“Cọp thì nhằm nhò gì, voi còn phải để Bà Triệu cưỡi”- Siêu voi hậm hực trả lời phỏng vấn của Tin Khó Tin
Kế đến là thái hậu Ỷ Lan, không hung dữ như bà Trưng bà Triệu, nhưng cũng hiểm ác không thua gì cô Tấm.Ỷ Lan đẩy Vợ cả và 72 cung nữ bị chôn sống, trị nước vững vàng. Lý Thánh Tông là chồng, đi đánh giặc nửa đường quay về, ngồi nghĩ tới cảnh bị vợ đay nghiến mắng chửi, đành tiếp tục quay lại đánh Chiêm Thành. Thế mới biết vợ còn đáng sợ hơn cả giặc.
Trong thời kì hiện đại, lịch sử văn học nước nhà đầy rẫy những tiếng than của những người đàn ông bị đàn áp. Ví dụ trong truyện ngắn “Vợ Nhặt” (Kim Lân) vợ anh Tràng ăn liền bốn bát bánh đúc, về nhà hôm trước thì hôm sau cho mẹ chồng ăn cám. Anh Tràng hôm sau tự dưng muốn đi chống Nhật, chắc sau một đêm hiểu rằng vợ mình ác hơn phát xít. Ngô Tất Tố cũng bừng bừng khí thế viết tác phẩm “Tắt Đèn” để phản ánh việc một người phụ nữ dám đánh lính lệ, đạp quan huyện, lên phố làm ô-sin thì đẩy cả ông chủ trong khi chồng chị sợ quá chỉ dám nằm còng queo.
Còn qua tác phẩm “Tỏa Nhị Kiều” của Xuân Diệu, chúng ta thấy tiêu chí phụ nữ Hà Nội lý tưởng của những năm trước khác hẳn những gì mà giới truyền thông đang truyền bá. Người phụ nữ mà Xuân Diệu mơ ước là:
“Giá họ đừng hiền lành như thế thì hơn, giá họ đàng điếm, hung dữ, trơ trẽn, lẳng lơ tôi sẽ được vui … Tôi sẽ được cười nếu thấy họ đi đua xe đạp, tôi sẽ được thản nhiên, nếu thấy họ đỏm dáng chòng ghẹo bất cứ người nào. Tôi ước được gặp họ chửi mắng người ở, đánh đập con sen tôi mong họ ngoa mồm lên, lay động hai cặp môi đắp son đỏ choét. Tôi muốn mặt họ bự phấn, tôi cầu cho họ làm bộ làm tịch, lố lăng bao nhiêu cũng được”
Nói qua nói lại chỉ để nhận thấy rằng, phụ nữ Việt Nam vốn không có truyền thống dịu dàng, nhẹ nhàng yểu điệu. Việc bắt họ phải “ngoan” hay dịu dàng là do nhiều người nhiễm tư tưởng đạo Khổng từ Trung Quốc rồi tuyên truyền với mục đích gây rối, tạo mối chia rẽ trong cộng đồng người Việt, nặng thì có thể dẫn tới nội chiến, nhẹ thì làm thui chột ý chí của trên 50% dân số Việt Nam.
Trở lại xã hội hiện nay, tôi khuyến nghị các anh đàn ông con trai, nên gạt bỏ tư tưởng cổ hủ, lạc hậu, góp phần giữ gìn truyền thống dân tộc. Chị em phụ nữ nên vùng dậy, giành quyền làm chủ, bảo vệ chính mình. Còn về quan điểm cá nhân tôi, tôi xin theo nhà văn Vũ Trọng Phụng: “Phụ nữ nghĩa là vợ con chị em người khác chứ không phải vợ con chị em của tôi. Gia đình tôi thì cứ phải theo cổ, không được có hạng đàn bà ăn mặc tân thời nay khiêu vũ, mai chợ phiên, rồi về nhà chửi lại mẹ chồng bằng những lý thuyết bình quyền với giải phóng.” (Số đỏ – Vũ Trọng Phụng)
 Còn bạn, theo bạn phụ nữ Việt Nam thực sự phải như thế nào?
Nguồn 

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

TÔI HỎI CÂY TẦN BÌ

Ngày xưa cũng thích những bài thơ dạng này nhưng giờ thì hết thích rồi, đăng lại cho vui, một thời thích thơ, hơ hơ ...


Tôi hỏi cây tần bì, người tôi yêu ở đâu
Tần bì chỉ lắc đầu không đáp
Tôi hỏi cây phong, người tôi yêu ở đâu
Phong trút xuống lá mùa thu vàng rực

Tôi hỏi mùa thu, người tôi yêu ở đâu
Mùa thu đáp bằng cơn mưa tầm tã
Tôi hỏi mưa, người tôi yêu ở đâu
Mưa rả rích khóc bên ngoài cửa sổ

Tôi hỏi trăng người tôi yêu ở đâu
Trăng lặng lẽ núp mình sau mây tối
Tôi hỏi mây, người tôi yêu ở đâu
Mây tan ra giữa trời xanh vời vợi,

Ơi bạn thân, bạn duy nhất của tôi,
Nói tôi nghe, nàng trốn đâu mất vậy
Bạn yêu ơi, hãy chỉ giùm tôi với.
Người tôi yêu bây giờ ở nơi đâu

Bạn của tôi, người trung tín của tôi
Bạn đáp lời, những lời chân thật nhất
Rằng: “Bạn ơi, người bạn yêu thuở trước;
Người của bạn thuở trước, bạn ơi
Người của bạn, người thương yêu của bạn.
Người ấy bây giờ là vợ tôi”.

                                                                                              Thơ V.Kirshon

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2012

XƯA VÀ NAY


Vẫn còn nhớ lần đầu tiên có khái niệm về Chiến tranh biên giới 1979 là qua tập nhật ký của ba, với những dòng chữ ghi vội trên nền giấy đã ố vàng bằng cả tiếng Anh và tiếng Việt, chắc hẳn là được viết ra trong lúc đang bị kích động mạnh.

17 February 1979: the Border War has broken out. The whole Vietnamese nation will once again stand up against Chinese chauvinism.
Chỗ mình ngồi đây chỉ cách Móng Cái, nơi chiến sự đang diễn ra ác liệt, có 60 km đường chim bay… suốt cả buổi chiều không làm gì được, trên đài phát đi phát lại bài xã luận của báo Quân đội nhân dân “thế giới đứng về phía chúng ta”. 

Đọc Văn Nghệ Quân Đội, vẫn còn nhớ cái ấn tượng mạnh mẽ khi đọc những truyện ngắn viết về thời kỳ căng thẳng ở biên giới.
Rùng rợn có. Quân Trung Quốc “mai táng” tử sỹ của mình bằng cách rạch bụng vứt xuống sông, hoặc đốt bằng xăng khô. Cảnh chết chóc nhìn mãi quen đến mức không có tí kiến thức gì về y khoa, chỉ cần nhìn màu máu chảy ra cũng đủ biết đồng đội mình có qua khỏi hay không. Đánh nhau chết nhiều đến mức nhiều năm sau chiến tranh, người dân đi làm nương hoặc đi ra suối rửa rau vo gạo vẫn nhặt được hài cốt tử sĩ của cả hai bên.
Hài hước có. Ở một số cứ điểm quan trọng, cứ đến tầm cuối giờ chiều là y như rằng các em “dân công” Tàu mặc xu chiêng xi líp ra tắm giặt cười đùa ầm ĩ như một bọn dở hơi ngay trước mũi súng của bộ đội ta. Rồi loa phóng thanh công suất lớn chĩa sang bên Việt Nam suốt ngày ông ổng những chuyện đầu Ngô mình Sở.
Rồi những tờ họa báo ảnh của Thông tấn xã Việt Nam, chụp lại cảnh các thị trấn dọc biên giới bị quân Trung Quốc phá tan tành sau khi rút lui, rồi những thảm cảnh của dân thường trên đường đi sơ tán, cùng cái tựa rất đanh thép “TRÁCH NHIỆM THUỘC VỀ PHÍA HỌ!”, chứ không phải “Tàu lạ đâm chìm tàu cá Việt Nam” như bây giờ. Và tiếp tục nhiều năm sau đó, cái tinh thần chống Trung Quốc vẫn rất mạnh mẽ với những loạt ảnh về Trường Sa và những bài phân tích mưu đồ của bọn bành trướng Bắc Kinh. Rồi những bài hát thời kỳ đó, giai điệu trầm hùng, lời ca chân thực phừng phừng khí thế, cho đến bây giờ nghe vào vẫn thấy sôi hết cả máu:
Quảng Ninh thân yêu ơi,
trong tình yêu quê hương có một tấm lòng, dành cho em người mà anh yêu quý vô cùng

Vùng than thân yêu ơi, xin nguyện vì người mà chiến đấu đến cùng,
khi quân thù liều lĩnh dám đến nơi đây,
súng trong tay, anh cùng em sẽ chung một chiến hào.    

Chẳng có Internet, chẳng có mạng xã hội, chẳng có các “nhân sĩ trí thức” nào hô hào mọi người đi biểu tình chống Trung Quốc, nhưng trong xã hội tất cả mọi người đều ý thức được về mối hiểm họa xâm lăng treo lơ lửng trên đầu, và tinh thần bài Trung Quốc là một thứ gì đó chân thật, không phải là cái lá chắn cho một động cơ cá nhân nào đó.

30 năm đã qua. Báo chí truyền thông dòng “chính thống” không còn nhắc đến cái gọi là “mưu đồ thâm độc của bọn bành trướng Bắc Kinh” nữa. Chính quyền hai nước lẳng lặng cắm mốc phân định biên giới. Ải Nam Quan, thác Bản Giốc, núi Lão Sơn, bãi Tục Lãm, huyện đảo Tam Sa… thực hư thế nào, ai kiểm chứng đây? Đài truyền hình các địa phương tiếp tục công cuộc “đồng hóa” còn dang dở của Thái thú Giao Chỉ Mã Viện bằng cách nhồi nhét người xem với đủ các thể loại phim Trung Quốc mà phần lớn là hàng viện trợ  không hoàn lại, mà hăng hái nhất có lẽ là cái đài truyền hình phò phạch của thủ đô Hà Nội, không giờ nào mở lên là không thấy phim Tàu, nếu không có mấy cái giọng thuyết minh tiếng Việt thì chẳng khác gì một cái đài truyền hình địa phương bên kia.
Đường cao tốc hữu nghị Việt Trung chạy từ Côn Minh đến Lào Cai đang được hai bên cùng xây, cái cầu vượt sông Hồng thì mấy nhịp bên Trung Quốc đã xây xong cả, bên ta xây mãi chưa xong. Phía bên kia nhà cửa chen chúc rất hoành tráng mặc dù chẳng có ma nào ở, bên ta thì lơ thơ mấy cái lều của công nhân chen giữa đám cỏ lau. Hỏi tại sao lại thế thì anh bạn người địa phương trả lời chắc đấy là chủ trương của chính phủ ta, không muốn đầu tư hạ tầng  ở những địa điểm “nhạy cảm”, cũng giống như đường bộ đi ra Móng Cái xấu kinh khủng, vừa hẹp vừa xóc lộn cả lòng mề mà mãi không thấy ai đoái hoài gì đến. Mình cười bảo ông đùa tôi à, hắn nói ông hỏi có vẻ nghiêm túc tôi đùa làm cái quái gì, tôi cũng đang nẫu cả ruột ra vì cái dự án cảng trung chuyển hàng hóa sống nhờ vào đường cao tốc Côn Minh – Lào Cai của tôi bị om mất mấy năm nay rồi. Mình chẳng thắc mắc gì thêm vì canh cá nấu mẻ ăn với gạo đỏ Bát Xát rất ngon. Cũng là một tỉnh có chung đường biên giới với Trung Quốc, thế nhưng Lào Cai vẫn giữ được dáng dấp của một đô thị tỉnh lẻ,  có nhiều chỗ nhìn rất giống Hà Nội thời bao cấp, không như Móng Cái, thành phố mà ai đến cũng có cảm giác nó tiếp tục phình ra chỉ sau một đêm, hàng hóa nhiều vô kể, tiểu thương ngoài chợ bắn tiếng Anh lẫn tiếng Quảng Đông nhoay nhoáy.
Bây giờ lực lượng chống Trung Quốc còn được bổ sung thêm các “chiến sỹ dân chủ” ở nước ngoài suốt ngày hô hào chống Trung Quốc, phát động chiến tranh chống Trung Quốc (?) Các vị này quên mất một điều rằng đánh võ mồm là sở trường của dân Tàu chứ không phải của dân Việt Nam, không thể dùng vũ khí của nó đánh nó được. Các vị hô hào cả đời có khi hiệu quả không bằng một bài xã luận trên cái tờ Hoàn Cầu Thời Báo bỏ mẹ nào đấy của Trung Quốc. Người Trung Quốc rất thành thạo trong việc lãng mạn hóa và sử thi hóa những cuộc nội chiến dài hơi (Tam Quốc, Đông Chu), những cuộc nổi dậy của dân du thử du thực (Thủy Hử), đến chuyện một thằng trọc phú thê thiếp đầy nhà ăn chơi trác táng cả ngày mà nó cũng viết được thành tiểu thuyết kinh điển được dịch ra cả ngôn ngữ phương Tây, trong khi Việt Nam ta lịch sử chống ngoại xâm hào hùng bao nhiêu năm như vậy mà lại chẳng có được một tác phẩm phổ thông về đề tài ấy để cả người lớn lẫn trẻ con đều đọc được. Nói tóm lại, trong cuộc chiến tuyên truyền ta luôn ở chiếu dưới so với Trung Quốc. Mặt trận kinh tế thì thua trắng từ lâu rồi, mà thua theo kiểu đánh giáp lá cà còn đỡ, đây lại là cái kiểu tự quân mình triệt tiêu sinh lực của quân ta để cho quân địch vào hiếp không còn mảnh giáp.
Phàm là người Việt Nam sinh ra đều có sẵn trong mình cái máu chống Trung Quốc, nó đã được tích tụ qua hàng ngàn năm sống cạnh ông láng giềng “núi liền núi, sông liền sông, hở ra là ông cướp”, phàm ăn tục uống, thích lấy thịt đè người…, được gài vào bộ gene di truyền của người Việt Nam truyền từ đời này sang đời khác, giống như cái bản năng sinh tồn đã được cấy vào gene di truyền của dân Do Thái. Cái “chống Trung Quốc” ấy bao gồm cả sự khinh bỉ và sự căm ghét, và có cả nỗi sợ. Sợ là có cơ sở, vì như cách nói nửa đùa nửa thật, hơn 1 tỉ dân Tàu chỉ cần cùng lúc mỗi đứa đái một bãi là cả nước ta có khi trôi ra biển mất. Cũng chẳng có gì phải xấu hổ khi thừa nhận là mình sợ, vì ở thời buổi này cả thế giới đang sợ Trung Quốc chứ chẳng riêng gì chúng ta. Sợ để biết mà cảnh giác trong quan hệ với Trung Quốc, chứ không phải sợ đến mức mấy năm trước có chú hội trưởng sinh viên Việt Nam gì ở Đức yêu cầu anh em sinh viên phải “kiềm chế” khi gặp các bạn Tàu (dù chỉ là bóng đá giao hữu) để tránh “phương hại” đến quan hệ giữa hai bên. Mình không dám nói nó ngu, vì chưa chắc đấy là ý kiến của nó, có khi nó cũng đã được quán triệt ở chỗ bỏ mẹ nào đó, nhưng mà đúng là hèn, hèn đến mức không còn gì để nói.
Nguồn

Những hình ảnh có thể bạn chưa từng được thấy


Vòng đu quay lớn nhất thế giới , cao 117 mét
Giếng thần ( Bắc Mỹ )


Hồ Tourquise tự nhiên ở công viên quốc gia New Zealand

Nhà hàng trên một mỏm đá ở bờ biển phía đông Zanzibar

Văn phòng làm viếc của công ty Selgas Cano ở Madrid

Sa mạc hoa , chỉ nở 1 lần mỗi năm

Thành phố Dubai nhìn từ tòa nha chọc trời Burj Khalifa cao 828m , 163 tầng

Còn đây là quang cảnh từ trên nhìn thẳng xuống 

Cây rừng Grifino ở Ba Lan , lý do tại sao cong chưa biết !^^

Biên giới giữa Bỉ và Hà Lan ở một quán cafe

Cuộc di cư này diễn ra 2 lần một năm , khoảng 10.000 con cá đuối bơi từ Yucatan đến Florida

Ngày và đêm . Pho tưởng ở Caunace , Litva
Đường hầm độc đáo ở công viên quốc gia California

Bức tượng này, được tạo ra bởi Bruno Catalano được đặt tại Pháp

Một vụ kẹt xe lớn nhất thế giới xảy ra ở Trung Quốc , kẹt khoảng 280km 

Một cửa hàng trò chơi ở Paris , thức tế thì sàn nhà hoàn toàn phẳng .

Họa sĩ Marcus Levine làm những tác phẩm của mình với búa , bảng trắng và những cây đinh

Nhà của Rizz


Favels , Brazil . Biên giới giữa người giàu và người nghèo .

Thiên đường bị lãng quên ở Ân Độ Dương

Ngắm hoàng hôn từ phía trong cơn sóng 

Nhìn thì rất cạn , nhưng thực sự rất sâu đấy 

Một nơi làm việc thật điên rồ ...

Hình ảnh khủng khiếp của cơn bảo ở Montana , Mỹ 

Tòa nha chọc trời hình mặt trắng ở Dubai

Cầu nước Magdeburg




(Sưu tầm)

ĐỜI CON ĐĨ ...

Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.

Nó coi nó là 1 nghề, và nó không hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.

Nhưng...

Lý do của nó lại là...

Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!

Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn không biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó không còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó không xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành không đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!

Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....

Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm không phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã không chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách không phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là những khách hàng khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "chơi gái" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi còn bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình....

Có hôm, nó lết dậy trên giường mà không sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức không thể tả...

Lại một ngày trôi qua của một con đĩ với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghề và cái thòi đời này....

Nó sẽ.... từ bỏ!

Nó không muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... không muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....

Nhưng...

Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???

Ai???

Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....

Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ không phải yêu nó như yêu một con điếm....

Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, không phải những khách hàng của nó....Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vậy!

Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa....

Như tất cả những con điếm bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến...

Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế...

Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường không xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...

Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới... Thường xuyên ra đường không trang điểm chứ không loè loẹt như xưa...

Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt...

Một năm trôi qua...

Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....

Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó một tháng, nó nhận được một bó hoa... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó... không rõ người gửi... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặn....

Vào ngày sinh nhật nó... không còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò... đôi khi là mong nhớ... mong nhớ một người xa lạ...

Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp...

Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quán, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay...

- Chúc em sinh nhật vui vẻ...

Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà không mảy may đề phòng... Nó im lặng, sững sờ, luống cuống không biết phản ứng thế nào...

Vậy là... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy...

Nó chưa bao giờ yêu và cũng không biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau...

Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...

- Sao anh lại thích em?

Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán... hì hì... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh không vào đây nữa...

- Tại sao vậy?

- Ồ, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ đến chiến dịch cưa cẩm chứ?!...

Nó cười... hạnh phúc!

Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...

Một vài tháng sau... nó chuyển về sống chung với anh... Đối với nó, đây hẳn là một sự phân vân, anh không biết quá khứ của nó... và nó cũng không biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường không?

Nhưng mặc kệ!

Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh...

Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ... Có vài lần nó cũng định hỏi... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?

Một đứa trẻ không biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, không hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao???Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn... nhưng nó vẫn không thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ...

Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....

Nó nhòe mắt, cay lòng:

- Anh tốt với em quá!

Anh cười:

- Anh không tốt đâu...

- Không sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...

....

Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc không có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, không nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi...

Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và không khí u ám nặng nề... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm không có mặt trời ấy... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự...

Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh... Rất lâu... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau...

Tấm ga giường....Một người đàn ông...Chiếc chăn mong manh... Ánh đèn đỏ... Mùi mồ hôi nồng nàn... Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quắp... Đã từ bao giờ xa vời với nó... Nay lại trở về...Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....

Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua...

Sau khi làm chuyện đó... nó thấy anh quay lưng đứng dậy... mặc quần áo...

Nó cười:

- Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!

Anh lạnh lùng không nói gì...

Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh... Nó hoàn toàn không hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép... Nó sốc đến mức không nói được câu nào, chỉ biết im lặng... đờ đẫn như vậy nhìn anh.

- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?

- Anh... anh...

- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt... Tôi chỉ muốn xem... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....

- Anh.... anh...

- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ không hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....

- Anh...

- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi... Con điếm!

Nó cười lớn... Nó cười sằng sặc... Nước mắt nó ào át tuôn trào... Đôi môi ướt đẫm... Nó cắn môi.... Giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó... Nhặt... Nhặt... Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó...Anh ta quay đi... không nhìn...

- Bố anh là ai?

- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? CON đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã không về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!

- Em không biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười... môi cắn môi... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai... chưa từng!- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? Làm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!

Nước mắt... dù đã kìm nén... vẫn tuôn ra không ngừng... lông mi đẫm nước... má đỏ... môi ướt máu... nó cười...

- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?

- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi... Tôi không thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!

- Vậy là... anh sẽ yêu em... như anh đã trót yêu em... nếu như... em .... không phải là một con đĩ... phải không?

Anh quay đi.........

Không khí căn phòng đêm đầu tiên này... đầy máu và nước mắt... tràn ngập nỗi đau...

Nó đứng dậy... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"

... Mặc quần áo... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay... Nó nhét vào vali và kéo lết đi...

- Cám ơn anh!

Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc...

Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm... Trời lại đổ mưa...

Nó lết vali bước đi trên đường nước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ... Nó cầm nắm tiền trên tay.......

Kiệt sức và đau đớn!

...

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt hai dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu... Cô ấy đã chết... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....

Một cái chết đau đớn và oan uổng!

...

Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước... Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo... Hôp dao cạo mua cho anh... để anh cạo râu... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình... Mở quyển sổ nhật ký nhỏ nhắn nó mua... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai đứa mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc... Nó rạch 1 vết nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết... trong nước mắt... trong mưa... trong máu... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau...

...

Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....

Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi....

...

Đám tang của nó chỉ có một mình anh!

Không phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...

Một cái tên như bao cái tên...

...

Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh không hề đụng đến......

Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: "Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"

Anh bàng hoàng...Gọi điện thoại lại cho bạn!

- Ừ, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!

Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó... Anh chợt rùng mình... Vì những bức ảnh đó... không có rõ mặt... người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau... 1 cái tên giống nhau... 1 chỗ làm mới... giống nhau!

Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy... cầm bức thư...

Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập... những tiếng nấc không thành lời... Một bức thư đẫm máu... viết bằng máu và bởi một trái tim đau...

"Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn... Nhưng em không thể giải thích... vì anh nói đúng... em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra một lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm...

Anh à, anh đúng... anh không sai...

Nhưng có một điều anh sai...

Số tiền anh trả cho em... không đủ... không đủ... cho một tình yêu...

Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn..."

...

Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà hai người đàn bà phải chết... Người đàn ông kia đã mất vợ... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái mình yêu...

Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!

Một con đĩ!

Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!

"Anh đã không cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi... vì anh có một trái tim... quá hẹp hòi..
(sưu tầm trên facebook)

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

MỊ NANG & TRỌNG NÚ


Ngày ấy, em đang tuổi thiếu nữ, xinh đẹp và duyên dáng vô cùng. Nhiều chàng trồng si lẫn đinh lin sến táu nhưng em chưa máu một ai. Em yết kiêu. Em cho ra re hết.

Mà nên nỗi, đất nước em lúc đấy do Phụ vương An Dương Vương làm leader luôn bị giặc bên Nót (North), cầm đầu là Triệu Đà đến xin đểu.

Phụ vương papa tức lắm nhưng cũng nhất quyết không cho gã họ Triệu đấy 1 tấc đất cắm dùi. Phải nói là papa hơi bị #1 đấy!

Nhưng xin nhiều không cho, họ Triệu đấy cáu. Nó xua vài vạn troops đến xâm lược nước em. Papa hốt quá, giao cho Cao Lỗ xây thành Cổ Loa để cố thủ. Nhưng cứ xây thì lại đổ. Em nghi gã Cao Lỗ này ăn cắp vật liệu, rút ruột công trình. Mấy lần em kể cho Phụ vương nghe chuyện gã cho nguyên mấy cây thép vào túi mà papa chả tin. Sầu như có bầu.

 Papa lo lắng lắm. Ngày chống giặc mệt vãi linh hồn, nên đêm cứ ngủ mê liên miên. Em thây có 1 đêm papa mơ cái gì mà cứ gọi Kim Quy, Kim Quy ấy.

Thế là hôm sau papa bảo mọi người là "xây theo dấu chân của Kim Quy". Em biết mỗi vậy. Mà thế nào lại hay thật, xây như thế đâm ra lại tốt. Cổ Loa thành xây xong chẳng đổ tẹo nào, trong bền đẹp phết. Em chắc mẩm papa thuê đúng thợ thì có phải xong từ lâu rồi không. Thể nào sau này xây nhà cho chồng, em cũng bảo cái công ty Kim Quy này đến xây cho vững.

Xây xong thành thì lại nảy sinh ra vấn đề mới: quân nó đông quá! Thằng nào cũng được trang bị 4-3, 4-4, 4-6, không bét ra cũng là loại xóc lọ 2-1, 2-2, mũ giáp thì cứ gọi là. Thỉnh thoảng còn tung lịu đạn mù nũa mới gớm chứ lị. Quân ta thì toàn súng đầu tam hoặc lục lởm, có bác còn có mỗi con dao.

Papa đau đầu lắm, hàng đêm uống thuốc ngủ mong sao sớm mơ thấy Thần Rùa để bày cách. Thế nào mà lại ứng nghiệm thật. Papa mơ được Thần Rùa chỉ cho cách là lấy móng của ổng mà chế nỏ.

Em nghĩ thế thì chết. Chúng nó toàn chơi súng xịn, mình chơi nỏ, bắn được mấy. Nhưng mà cũng tài ghê cơ, cái nỏ này đúng là hay thật, bắn một phát mà ra tới vài mũi, à quên vài vạn mũi. Troops bên kia là chết nhiều như quân Nguyên.

Rồi, xong rồi, phòng ngự chặt, phản công nhanh, HLV An Dương Vương chẳng mấy chốc mà thắng HLV Triệu Đà.

Đất nước thanh bình cũng là lúc em nghĩ đến hạnh phúc của em. Tuổi này rồi mà toàn thằng ất ơ nào đấy đến xin chết, chả có thằng nào ngon cả. Sầu đông đếu chịu được.

Lúc ấy họ Triệu kia bị papa đánh cho tơi bời hoa lả, sợ rúm người nên xin cầu hòa bằng cách kết tình thông gia. Úi giời, tiếng em đồn thì đến bên Sri Lanka cũng biết nữa là mấy thằng Tàu này. Công nhận bọn này cũng có con mắt thẩm mỹ đấy! Em cũng háo hức lắm, xem trai Tàu trông ra sao.

Một hôm papa giới thiệu cho em 1 gã họ Trọng tên Thủy, bảo là họ Triệu kia gửi sang ở rể nhân thể kết tình thông gia. Em thấy gã này buồn cười, bố họ Triệu mà con lại họ Trọng (chắc là Triệu Đà bây giờ trông rất giống tê giác hị hị), tên lại là tên con gái, chắc yếu đuối lắm. Nhưng gặp thì mới biết thằng này nó to phết các bác ạ. Phải mỗi tội khuôn mặt thì rõ lắm tàn nhang, mũi to như anh Quang Thắng, mắt thì một mí, trông dê dê. Được cái nụ cười thì ôi thôi, deadly smile! Em bị nó lừa cũng vì nụ cười đấy đấy.

Thế là em và Thủy thành vợ chồng. Nói chung thằng này khoản "vợ chồng" của nó cũng được: 3 lần/ngày, 7 ngày/tuần, không nghỉ! Cũng được thôi vì tiêu chuẩn của em là 7 lần/ngày và có chút bạo lực nữa cơ. Nhưng thôi, mình là phụ nữ Á Đông nói nhiều người ta đánh giá, chêt!

Thằng này nó cũng hư lắm, thỉnh thoảng cãi nhau nó định đánh em. Em dọa nó là nhờ anh Quy chế ra cái nỏ bắn cho 1 phát thì cứ gọi là người như con nhím nên nó hoảng, sun vòi lại ngay. Các bác thấy em siêu không?!

Nhiều lần như thế, tò mò nó hỏi chỗ cái nỏ đấy đâu. Em bảo em không biết, bao giờ "chiều" em được 7 lần/ngày, liên tục trong 1 tháng thì em mới chỉ. Nó nghe xong suýt ngất! Nhưng được cái thằng này yêu vợ, nó lên lúi ( núi) luyện công 1 năm giời. Về nhà em đang định cho nó 1 trận vì tội bỏ vợ đi theo giai, à quên, đi theo gái, thì nó đã phun ra 1 câu nghe rất "đi ngã" là: "Baby, are you ready!". Em chưa hiều ất giáp gì thì nó đã vồ lấy em rồi...

Hèm, phải nói là 1 tháng đấy em mãn nguyện lắm, và đương nhiên là nói lời thì phải giữ lời, em kể cho nó là cái nỏ đấy ở cái phòng này, muốn đi đến đấy thì rẽ phải chỗ lọ, rẽ trái chỗ chai, lên lên xuống xuống, qua phòng này đến phòng kia. Em nói xong thì thấy mắt nó nở hoa, thều thào được câu này: "may mà anh đặt máy ghi âm", rồi gục.

Một hôm Thủy bảo về thăm nhà vì nhớ mẹ. Em thấy cũng tội. Mình hành nó thế, cho nó về tẩm bổ rồi lại sang chiến đấu tiếp cũng không sao. Thế mà nó lại phản em, nó mang cả cái nỏ của anh Quy về cho bố nó. Bố nó được nỏ, mang quân sang chiến với bố em. Papa lần này mất nỏ nên chạy tóe khói, tất nhiên không quên mang em đi cùng. Chạy con Aston này hơi chậm, em đã bảo mua hẳn Lambo mà đi mà tiếc tiền, nên chưa mua. Đang định mua thì lại phải chạy loạn. Sầu ve bọ chét!

Lúc sắp sửa đi, em nhân được tin nhắn của Thủy bảo là mặc cái áo lông ngỗng quê quê mà hắn tặng hôm Noel, vừa đi đường vừa bứt lông ra rải xuống, khi nào hết lông thì tiện cho anh "chiều" em. Em nghe theo, vừa đi vừa bứt lông rải xuống đường. Thành thử rõ ràng, papa chạy toàn 300km/h, lạng lách đánh võng không thua gì Hamilton mà vẫn thấy bọn họ Triệu hò hét phía sau.

Papa lượn ra đến biển thì xe hết xăng. Tự nhiên dưới biển 1 con rùa to vật vã nổi lên bảo papa: "giặc ở ngay sau lưng ấy". Nghe papa giới thiệu đấy là thần Kim Quy, em mới ngộ ra là anh Quy em thường ngưỡng mộ. Gặp lần đầu mà anh lại xui papa giết em thế này thì thật là trớ trêu con nghêu.

Papa nghe theo anh Quy rút gươm ra định kết liễu em, nhưng em đâu phải tay vừa. Mấy lần xem Lara Croft em cũng học được vài chiêu. Papa chém mãi không được nên dùng kế bẩn, hét rõ to: Trọng Thủy kìa. Em lúc đấy áo sống cũng gần hết rồi, nhìn rất giống bộ bikini, đợi Thủy mãi. Nghe papa nói thế quay lại, nào ngờ chính lúc đấy, papa kết liễu em, xiên 1 phát vào trúng bụng. Đương nhiên là em toi.

Trong lúc hấp hối em chỉ biết là Thủy chạy đến, ôm em vào lòng khóc như cha chết, mẹ đi tù. Rồi bế em nhảy ùm xuống cái giếng gần đấy.

Nghe bảo sau này giếng đấy nước sạch lắm, sạch hơn cả nước Phần Lan nên em cũng thấy tự hào. Người đời sau còn mông má bằng vàng ròng, đặt  tên giếng là Bốn Tốt. Đấy là em nghe nói thế, chứ chết rùi em biết chóa gì đâu.
Nguồn

ÂM HỘ NHÉT LỊU ĐẠN

5h chiều...

"Reng reng" - đại ka gọi.

- À lố, em nghe anh!
- Đang đâu em? Bận gì không?
- Em ở công ty. Sao anh?
- Anh đổi xe, gọi mày đi uống.
- Ngon thế! Tuần này em tỉn suốt, tuần sau đê!
- Địt mẹ vớ vẩn! Chỗ cũ, đi taxi! Anh đang trên đường.
- Vâng, sếp. Em đến ngay. Khà khà 

"Đi taxi" có nghĩa là "Tẹt ga, từ A đến Z", tôi đéo ngu gì mà từ chối!

Đại ka con Kốp, ngoài 3 sọi, 1 vợ, chưa con, nhiều vện.

Anh em chơi gần năm, quen qua thằng bạn dại. Đại ka quý tôi vì tôi giúp đại ka mấy việc mà không cắt phế, không đòi hỏi vòi vĩnh gì.

Ngoài việc không đông xiền như đại ka thì trên trời - dưới biển, chính trị - nghệ thuật, tâm tình - chém gió, thể thao - khoa học, vân vân... không gì tôi mà tôi đéo thông thạo nên có vụ gì đại ka cũng alo.

Taxi xịch cửa chỗ quen trên phố Khổ. Sang trọng mà không phô trương, đơn giản mà trang nhã! Tôi thích chỗ này.

Phòng quen, đại ka với 3 ông ngồi chễm chệ, chai rượu vừa mở.

- Vào đây ku. Đây bạn anh. Đây thằng em dại.

Nhái bén, Ếch ương, Cóc cụ, 3 ông bạn mần ăn của đại ka. Đông xiền đương nhiên. Tên sao người vậy.

- Uống chầu bạn anh coi.

Luôn 3 ly. Tôi sợ đéo gì đâu!

Rượu xịn, mồi ngon, gái xinh châm tửu. 5 anh em kéo 2 chai. Phê phê là...

Ếch ương oang oang:
- Ca sau của tao, Cóc cụ hoa tiêu. Đâu giờ?
- Hồ lớn, vầu Bar cho tao nhã.
- OK!!!!

Hehe. Vui đây, chỗ nầy tôi có biết.

Xe ngon vít êm ru. Địt mẹ, lắm xiền sướng thật!

Đến nơi, tôi là dân thường dưng đoàng hoàng bước xuống cùng 4 dân chơi xịn. Com-lê, đóng củ, hương nước hoa thoang thoảng... Dân tình hẳn nghĩ tôi cũng đại gia.

Nói khách quan, tuy nghèo nhưng tôi ngon giai nhất hội. Hiển nhiên, thề đéo nổ!

Bàn trong góc, rượu 2 chai,  đĩa hoa quả, 3 bao thuốc.

Tôi điềm đạm ngồi tỉn rượu, mắt theo thói quen tìm gái xinh để ngắm. Mắt lia quanh, dừng lại ở quầy Bar. Nàng ăn mặc lối văn phòng, dáng nuột, mặt xinh, ly cocktail sành điệu. Đúng chuẩn của tôi nói riêng, và liền ông không gay nói chung, phỏng ạ?

Tôi cứ thế bú miên man, ngắm mê say. Nàng quay ra, 4 mắt nhìn nhau nhìn 1 lúc. 

Đại ka khích, chơi luôn. Xin nhắc lại, tôi đéo bao giờ biết sợ.

Tôi đĩnh đạc ra mời vô bàn, nàng ok tắp lự! Nhẽ cũng ngấm rượu?! Hay tại tôi đẹp zai?!? Hehe. Bâu. (Both!)

4 dân chơi miệt mài tỉn rượu, đốt thuốc, nói chuyện tiền to.

Kệ! Tôi quan tâm đéo gì giá vàng mới mới cả giá đô mới cả giá đất?!? Quan tâm nàng thôi!

Nhạc oang oang, tôi cùng nàng rủ rỉ. Chuyện vào, ý hợp tâm đầu, rất ngọt. Tôi thầm nghĩ "Nhẽ sét đánh thật rồi!".

Tôi mien man mơ màng về một tình yêu đẹp cùng nàng.

Ôi chao, lãng mạn...

Tên nàng đẹp - đương nhiên, nàng xinh thế cơ mà!
Tuổi nàng còn trẻ - chuẩn với dáng em!
Nàng làm công ty Khoai Tây, tên gì quên mẹ.
Mẹ, chỉ có bọn Khoai Tây mới đòi hỏi nhân viên gái phải ngon, không lạ. Tên công ty quan trọng đếu gì. Người ta yêu nhau đâu phải bởi cái công ty! Phỏng ạ?

Không gian mờ ảo, rượu ngấm, nàng mỗi khắc một xinh. Tôi buông những lời sến nhão hệt như thi sỹ nửa mùa trong một đêm giăng sáng thanh tao, lòng lâng lâng nhớ về quê mẹ.

Nàng cười suốt, rất xinh. Ôi, yêu quá!
Mấy ông anh kia tủm tỉm. Nhẽ họ mừng cho tôi.

12h đêm...

- Về đê, mai anh họp sớm.
Nhời đại ka tôi đó.

Địt mẹ, đang vui. Nhưng thôi, đành về vậy. Nàng gái nhà lành, đi về khuya người ta đánh giá. Đéo hay.

Dắt tay nàng ra cửa, đợi đại ka dong xe, tôi ra đòn sở trường, quyết tâm nhất là bét.

Tay trái nắm tay nàng, tay phải vuốt nhẹ tóc mai. Điệu cười tủ, giọng ngọt ngào:
- Nàng xinh đẹp ơi, anh đưa em về nhé!?
Nàng e thẹn đúng chuẩn mực gái nhà lành:
- Vâng ạ. Hi hi.

Từ biệt đại ka và 3 ông bạn. Còn mình tôi với nàng trong đêm Hà Nội ngọt ngào. Thời gian như quánh mẹ lại.

- Đợi anh gọi Taxi, em nhé, nàng xinh đẹp của anh.
- Vâng ạ. Hi hi.

Ôi, tôi yêu sự nhẹ nhàng của nàng quá đi!

- Anh à.
Giời ơi, giọng nàng thật ngọt. Tôi yêu chết mất!
- Sao em, nàng xinh đẹp?
- Sếp anh quý anh lắm đúng không?
- Sao em nói vậy, công chúa của anh?
- Anh đẹp zai, lại dẻo mỏ thế còn gì.
- Hì.
- Anh nói chuyện hay, em thích lắm!
- Thật không em, công chúa?
- Thật mà!

Ôi, ngọt thế chứ! Yêu ghê cơ!

***

Taxi xịch trước mặt.
- Anh ơi!
- Ơi! Sao vậy, em yêu?

Nàng nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt nàng thật đẹp. Thăm thẳm sâu, lấp lánh tình...
Mùi nước hoa ngọt ngào khi nàng đứng sát vào tôi. Địt mẹ, tôi chết mất!

Giọng oanh vàng thỏ thẻ rót mật bên tai:
- Người khác thì 2 củ, nhưng em thích anh nên chỉ 1 củ thôi!

***

Ôi tình sét đánh. Địt mẹ, cháy đen thui!
Nguồn