Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

VÁN MẠT CHƯỢC PHƯƠNG ĐÔNG



Đây là bức sơn dầu đã gây được nhiều sự chú ý của nhiều người.

Nội dung là một nhóm thiếu nữ Trung Quốc, Nga, Mỹ, Nhật đang chơi một ván bài truyền thống của Trung Quốc – mạt chược. Trong đó ông đã sử dụng những thủ pháp nghệ thuật siêu thực hiện đại cũng như gây sự chú ý trong con mắt người xem, tiềm ẩn trong đó là những vấn đề chính trị phức tạp thú vị mà không phải bất cứ ai cũng có thể lãnh hội ngay được.

Nội dung bức tranh có thể chia làm mấy phần như sau:
1. Bối cảnh: Ngoài bờ biển Thái Bình Dương đen đặc mây vần vũ, âm u bão tố… như cục diện eo biển đài Loan rối ren đầy bão tố.
2. Trung tâm bức tranh: Bốn mỹ nữ đang triển khai ván bài mạt chược. Một cô đứng ngoài ngóng vào.
Bờ biển là bên bờ Đông Á, bốn bên là bốn nước lớn đang tranh nhau ván bài, mỗi bên đều có kế sách và toan tính riêng của mình. Đài Loan ngóng đợi.
3. Thế cục ván bài: Hai em tóc vàng và hai em tóc đen. Trên dưới đối xứng cân bằng: Trung – Mỹ đối đầu, Nga – Nhật vào vai phụ, Trung – Mỹ có được có mất, thế cục cân bằng, Nhật thảm bại… dễ quan sát nhé
4. Y phục quần áo (cái này đặc biệt): Thể hiện rõ vai trò và thế cục của từng bên, trong ván bài ai thua phải cởi dần váy áo…
Phía Mỹ áo vẫn chỉnh tề nhưng bên dưới thì lạnh toát –> là kẻ chỉ mạnh về hình thức, không có căn bản. Trung Quốc cởi trần nhưng vẫn mặc quần –> nền tảng chắc chắn. Nga vẫn còn cái để giữ, còn cần quan tâm đến các bên. Nhật đã trần trụi –> là kẻ lót đường.
5. Tâm trạng và tiểu xảo của các thần bài: Trung Quốc quay lưng không thấy mặt nhưng xem ra là người quan tâm đến thế cục nhất, đang giữ thế “Đông Phong”.
Mỹ quan sát Đài Loan để định giá và theo dõi nội tình của liên minh Trung Quốc và Nga. Nga đang có con “Tướng Công”, âm thầm gạ gẫm Mỹ nhưng lại “đi đêm” với Trung, xem ra đằng nào cũng có lợi.
Nhật tự mãn với thế bài của mình dù liên tục thua và cởi áo…
6. Đài Loan: Chịu ảnh hưởng trực tiếp từ ván bài nên vô cùng chăm chú, cầm dao thủ thế giữ lợi ích “hoa quả” của mình… Vẫn mang yếm truyền thống nhưng lại “cởi quần” ủng hộ Mỹ –> thể hiện rõ xu thế và lựa chọn của mình.


Cách giải thích thứ nhất cho rằng: Chân dung người treo trên tường ở góc trái tranh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vừa quen vừa lạ. Phóng to bức tranh lên sẽ thấy là hàm râu Tôn Trung Sơn, đầu trọc của Tưởng Giới Thạch, nét mặt tiêu biểu của Mao Trạch Đông. Đó là bức chân dung khái quát cả một trăm năm lịch sử của Trung Quốc, hoặc có thể coi đó là toàn bộ chân dung của chủ nghĩa Dân chủ cũ và chủ nghĩa Dân chủ mới của Trung Quốc.

Thứ hai: Phong cảnh sau cửa sổ ngoài trời đen đặc mây vần vũ, mờ mịt như cục diện trên eo biển Đài Loan. Trung tâm của bức tranh là bốn cô gái đang đánh mạt chược, một cô đứng ngoài biển Thái Bình Dương ngóng vào cuộc chơi của những “ông lớn”, trên thực tế, trong cuộc chơi bốn người ấy, Đài Loan không có phần tham dự (hay ghê…. quá thật, số phận mình nhưng lại nằm trên bàn như một miếng bánh cho kẻ khác xâu xé, như ngày trước các nước tư bản phương tây nhảy vào chia miếng bánh Trung Quốc ấy).

Thế cục ván mạt chược của hai cô gái tóc vàng và hai cô gái tóc đen, Trung Quốc và Mỹ là hai tay chơi chính đối diện nhau, Nga và Nhật chỉ là vai phụ, vai trò của từng người chơi rất rõ ràng. Phục sức của bốn mỹ nữ đại diện cho thực lực của họ, nước Mỹ phía trên áo quần long trọng nhất, nhưng nửa dưới mát mẻ, chứng tỏ trên võ đài Mỹ là thế lực mạnh mẽ nhất, nhưng dưới võ đài thì trần trụi. Trung Quốc trên cuộc chơi có vẻ tay không, chẳng áo mão gì, nhưng thực tế thì là tay chơi lắm đòn nhiều công lực nhất. Nhật Bản không một mảnh vải che thân, không thế lực, và Nga chỉ có một miếng vải che.


Trên bức họa này, Trung Quốc quay lưng, không lộ sắc mặt, nhưng chính là người quan tâm nhất đến ván mạt chược, sau lưng Trung Quốc giấu hai quân, và đang lén lút trao đổi quân với Nga . Nhật đang mê mẩn với chính mình, Nhật là người chơi stupid nhất trong cuộc, vừa nhìn thế cuộc vừa cảm thấy tự sướng. Nga đang nằm ngửa, gác chân lên Mỹ, bài của Nga là con Tướng Công, nói lên rằng Nga chẳng quan tâm chuyện thắng thua này, cũng không muốn chơi tiếp, nhưng Nga trên bề mặt thì dây mơ rễ má cùng Mỹ, dưới hậu đài thì bí mật đi đêm cùng Trung Quốc, đẩy cho Trung Quốc những con bài riêng. Còn Mỹ thì lại đang nhìn đến Đài Loan, tay đặt sau gáy vặn eo, như thể Mỹ đã mệt và mỏi, Mỹ đang cân nhắc xem có đáng để chơi tiếp hay không, chứ không phải là suy nghĩ xem làm thế nào cho thắng.

Đài Loan vô cùng chăm chú tới cuộc chơi, bê trên tay đĩa trái cây như những lợi ích thực tế, nắm dao lộ liễu. Quần áo của Đài Loan là kiểu y phục Trung Quốc, ngầm ý rằng Đài Loan mới đích thực là những giá trị Trung Hoa chính thống. Còn Trung Quốc chỉ xăm phượng rồng trên da, chứ trang phục đã thành đồ Tây cả rồi, nói lên xu hướng phương Tây hóa của Trung Quốc.

Trong tranh, Mỹ dường như không nhìn vào bài của mình, nhưng thực tế đang nhìn một lá bài khác, đó là Đài Loan. Một nguồn tin từ tạp chí khác của TQ thì nhận xét: Người con gái Trung Quốc đang chạm quân Đông Phong, chỉ có ý rằng ta đang là “Đông” (tức là chủ nhân của tình thế). Nga đang lợi dụng lúc Mỹ, Nhật lơ đễnh, lén lút trao quân bài cho Trung Quốc, thời khắc này là lúc họ đang “đi đêm”, và trên ván mạt chược của Nga rõ ràng thiếu đi một quân. Đài Loan ở bên rõ ràng phát hiện thấy màn kịch hậu trường, Nga hậu thuẫn cho Trung Quốc trong thế cuộc này, và Mỹ, thông qua việc quan sát gương mặt Đài Loan để phát hiện được phần nào động tĩnh. Trên thực tế, cả Mỹ lẫn Nga đều đang “đi đêm” với thủ đoạn riêng và mục đích riêng.
Trong khi Mỹ còn nhìn Đài Loan với gương mặt vừa quan tâm vừa suy nghĩ xem không biết nên làm gì với “nhỏ” này thì Đài Loan chỉ muốn nói rằng, con dao nhỏ là năng lực phòng vệ của tôi, đừng ai động đến quyền lợi của Đài Loan.


Một giải thích khác từ báo chí Phương Tây: người xăm phượng hoàng trên lưng là Trung Quốc, nhưng lại mặc đồ phương Tây. Phải đây là ám chỉ Trung Quốc giờ đây “học chữ Hán để lấy lễ còn học Tây học để hữu dụng”? cái này hay quá, khâm phục thật. Mây mù vần vũ ngoài cửa sổ như tình thế u ám giữa hai bờ biển Đài Loan, Trung Quốc, nơi thế cờ này được bày ra giữa bốn bên rình nhau. Quyền lợi đan xen giữa Trung – Mỹ Nhật – Nga quá phức tạp, và Nhật chỉ nhăm nhăm lợi ích cho bản thân mình truyền thống Nhật và Hàn Quốc là thế, không hiểu tại sao các bà và các cô thích xem phin Nhật và Hàn chứ nhỉ? Phương Tây thường nhìn nhận chính phủ Dân quốc của Quốc dân đảng Đài Loan như một chính phủ Dân tộc chủ nghĩa, bởi thế tấm áo khoác lên Đài Loan là áo yếm truyền thống. Và năm 2008, lập trường của Đài Loan vẫn là Dân-Quốc chứ không phải đòi độc lập thành Đài – Loan – Quốc.

Nhìn tình huống trên bức tranh , nói chung Nga đã ngả về Trung Quốc, và Mỹ càng chơi giằng co càng nhiều rủi ro.Riêng Trung Quốc, đang hy vọng cố giành phần thắng, giữ cái quần của mình bằng mọi cách, bằng cạnh tranh, bằng đi đêm, bằng tiểu xảo.

Và ván mạt chược phương Đông vần quanh Trung Quốc – Đài Loan này, có thể là ván cuối, lại có thể là khúc dạo đầu của một cục diện mới…

Copy by Copy Chú Hề Otosaigon.com
Nguồn

ĐỜI ANH THÌN

Đại Lừa tổ cuốc chúng ta

Thủ đô vật vã, ních là Rồng bay
Nghìn năm, vạn vật đổi thay
Giở thành Rồng lộn, đó đây vang dồn
Đời Lừa, ngẫm cũng như lồn
Vui thì tí tẹo, đau buồn nhiều hơn
Cương thường giờ lộn lồn lôn
Nói chiện tình cảm, thêm buồn lòng nhau

Thìn lò đéo biết ở đâu
Nhẽ dân gốc Nụi, đa sầu, đa mang
Tình duyên đéo chút bẽ bang
Yêu nhát là cưới một nàng quê xa
Trời se phu phụ một nhà
Đồng cam cộng khổ, hiền hòa, bao dung
Yêu thương ngọt đắng chịu cùng
Củ khoai bẻ nửa, bão bùng chịu chung
Thìn lò khí độ lẫy lừng
Cao tầm mét rưỡi, bụng chừng trăm hai
Môi hồng, mắt sắc như ai
Hào hòa phong nhã, cả ngoài lẫn trong
Cuộc đời nhàn hạ thong dong
Nhà xe đủ cả, nức lòng mẹ cha
Nhưng đời luôn sẵn phong ba
Thìn lò mới vợ rất là gian nan
Trót sinh cái mệnh đa đoan
Thìn lò lắm nỗi ngổn ngang trong lòng
Vốn sinh chẳng phải đa dâm
Chẳng qua nhân thế ầm ầm đẩy đưa
Vợ chồng kết nghĩa ban sơ
Đồng niên, cứ ngỡ như mơ, tuyệt trần
Chẳng ngờ con tạo xoay vần
Điện nước bị thiếu, dấn thân làm liều
Thìn lò lụy một chữ yêu
Yêu em gái vợ, sớm chiều luyến lưu
Ừ thì đéo thể làm liều
Nhưng lòng mang nặng những điều băn khoăn
Em vợ, tôi chén được chăng?
Tôi yêu cô ấy đã dăm năm rùi
Nhìn vợ, ngày một bùi ngùi
Còn ẻm, lập tức cái buồi dựng lên
Tình đơn phương, vãi cả đen
Ẻm đâu có biết, Thìn câm nín hoài
Ngày ngày bóp nghiến củ khoai
Cương thường phải giữ, lòng hoài đớn đau
Anh em đéo tỉn được nhau
Nhưng em mơn mởn, ngực cau nhớn rùi
Thìn lò ôm mối ngậm ngùi
Em giờ xuất giá, ừ thôi, ý trời
Thìn lò ôm mối bùi ngùi
Bú tương tư thảo, thân vùi nhớ nhung
Những mong ngang dọc vẫy vùng
Nhưng giờ câm nín, nỗi lòng ai hay?
Cuộc đời, ngẫm lại mà cay…
 
                                 (Bài của con Mấn Liên danh bựa)

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

CHÉM ĐI !

Sự kiện Kiên bựa bạn anh nhập kho gây nên một cơn địa chấn, không chỉ riêng mặt kinh tế, mà còn rúng động đến cả giới chóp bu thượng tầng và tâm lý xã hội. Báo chí chính thống có vẻ như cẩn trọng trong việc thông tin. Nhưng không vì thế mà các thể loại báo chí lề trái và không lề cũng như các diễn đàn mạng kém tiếng, mà ngược lại, ồn ĩ, căng thẳng hơn bất kì sự vụ nào khác với rất nhiều bình luận, suy đoán dạng vỉa hè và hóng lờ. Anh cũng là thành phần không loại trừ trong mớ thanh la não bạt chũm chọe loạn xị ngậu, tả pí lù đó. Cơ mà anh vửa khỏi chân xong, phải chạy kiếm cơm tý chút nên bết mẹ tham luận của thằng đệ anh lên đây để các bạn chém cho thỏa mái. Thằng đệ anh là ai, chắc các bạn cũng đoán ra, chính là Lãng đầu bò có bứu hĩ hĩ

***

6 tháng trước khi canh bạc bản quyền bóng đá được đẩy lên cao trào, anh Lãng đã nói, đó chỉ là ván bài lẻ bên cạnh một phiên tố lớn. Và câu chuyện bóng đá chỉ là nước cờ để bố già Kiên dùng như một giải pháp ném đá bắc cầu hòng tái lập quan hệ với phe thắng thế khi đầu tư sai vào Hồ Đức Việt, từ đó phục vụ các kế hoạch ở quy mô lớn hơn rất nhiều. Tái lập quan hệ, là tái lập quan hệ với nhân vật quyền lực nhất Việt Nam ở thời điểm đó, anh Ba bạn thân anh. Canh bạc lớn thực sự, là canh bạc về việc thôn tính ngân hàng STB, Habubank... Lúc đó nhiều bọn bò nhao nhao đề nghị anh Lãng phân tích sâu thêm. Nhưng thời gian của anh Lãng là vàng ngọc, anh hơi kặc đâu mà phải dậy bọn bò cả đến động tác vạch chim đứng đái?

Đến thời điểm này, anh một lần nữa nhấn mạnh với các bạn, đây đang là một cuộc chơi chính trị, và cuộc chơi này đang đến hồi quyết liệt ở tầm cấp cao nhất. Những gương mặt chính trong BCT đang sắp xếp lại thế cục quyền lực, và các diễn biến hiện nay chỉ là những nước cờ, những đòn đánh dứ để buộc đối phương nhượng bộ. Cuộc chiến quyền lực này hiện vẫn đang được kiểm soát, bởi không ai muốn đẩy nó đi quá xa. Chuyện này sẽ dẫn đến những thay đổi căn bản ở đội ngũ cầm quyền tối cao, nhưng về cơ bản, nó sẽ không có ảnh hưởng đến toàn xã hội, chí ít là cho đến hết năm 2012, khi các chính sách mới thực sự được định hình và đi vào hiệu lực. Quyền lực của chế độ có thể được chia chác giữa các cá nhân, nhưng sự thống trị của chế độ là điều không ai được phép gây tổn hại. Chế độ cần sự ổn định ở tầng lớp dân đen, chế độ chỉ chấp nhận giới hạn cuộc đấu ở tầm cấp cao. Trong cuộc chiến này không có ai thua thực sự, chỉ có một số miếng bánh sẽ to hơn, và một số miếng bánh vốn to sẽ phải ít đi. Nếu có đổ vỡ, không ai có bánh hết. Do đó đây là một nguyên tắc đã được nhất trí.

Riêng về sự kiện dính dáng đến Hải Đăng Kiên, một lần nữa, anh nhấn mạnh rằng nhân vật quyền lực này sẽ khó ngã ngựa, và dù đang bị kiểm soát pháp lý nhưng vẫn là một tay chơi trong canh bạc chính trị quốc gia. Cái Kiên bệu nắm trong tay, không chỉ là tiền bạc, điều cốt lõi là vai trò của Kiên với tư cách là một đầu mối giằng chéo về thông tin và quyền lực, giữa các thế lực khác nhau. Kiên nắm trong tay quá nhiều thông tin và các mối liên hệ quyền lực. Giống như một cái chốt chặn trung gian, nếu nó bị gỡ bỏ hoàn toàn, sẽ khiến cả cỗ máy suy sụp. Vì những lý do đó, những vấn đề pháp lý xoay quanh Kiên bệu sẽ luôn được kiểm soát và không mang lại hậu quả quá đáng nào cho bố già này.

Những ảnh hưởng tâm lý dây chuyền đối với hệ thống tài chính quốc gia là chuyện không thể tránh khỏi. Trong lúc nhiễu nhương cũng là cơ hội để đám cóc nhái lao nhao với đầy rẫy tin đồn hòng khuấy đục nước kiếm mồi. Tuy nhiên, trong mọi tình huống, BCT đã thống nhất giới hạn cuộc đấu ở tầm mức cao và giữ ổn định tuyệt đối hệ thống tài chính. Riêng trong lĩnh vực ngân hàng, lợi ích người gửi tiền sẽ được đảm bảo trong mọi tình huống.

Rất may là ở thời điểm này, thanh khoản toàn hệ thống ngân hàng là rất dồi dào. Lạm phát ở mức rất thấp khiến NNNH có thêm rất nhiều lựa chọn trong những tình huống khẩn cấp.

Trong lúc nhiễu nhương cũng đồng thời là cơ hội để kiếm tiền. Nếu có bạn nào hỏi cần đầu tư gì vào lúc này, anh trả lời ngắn và nhanh: Mua cổ phiếu ACB, Eximbank ... tối đa trong phạm vi có thể, ngay trong lúc sự ngu dốt của quần chúng đang khiến cho chính họ mất tiền.

Nếu có những ngân hàng nào không thể phá sản trong nền kinh tế Việt Nam, thì trước hết đó chính là ACB. 20 năm tồn tại của nó với tư cách là ngân hàng CP đại chúng hoạt động hiệu quả nhất, quản trị rủi ro tốt nhất không phải là một danh hiệu hữu danh vô thực. Xét về nguồn lực tự thân của nó, ACB luôn là một thế lực mạnh nhất trong bản đồ tài chính Việt Nam. Xét về an ninh tài chính quốc gia, cái lý thuyết "too big to fail" là đúng hơn hết trong trường hợp này. ACB bị tổn hại nghiêm trọng, đồng nghĩa với việc không còn một ngân hàng nào tốt đúng nghĩa ở Việt Nam. Điều này là không tưởng.

Câu chuyện chính trị xoay quanh Hải Đăng Kiên sẽ sớm ngã ngũ vào trung tuần tháng 9, khi các phe phái quyền lực tối cao đã đàm phán và thỏa hiệp với nhau xong. Kiên bệu, đã đang và sẽ vẫn là một thế lực sau câu chuyện này. Tuy nhiên, có thể những thay đổi về mặt chính sách trong năm 2013 sẽ khiến chế độ và tính minh bạch xã hội có những thay đổi vượt bậc. Hơn ai hết, BCT Việt Nam hiểu rất rõ, mối nguy tồn tại chế độ là đã rất cận kề, sau Lybi, Ai Cập, Mianma, Xiry và tới đây có thể gồm cả Iran. Trong khi bước tiến của Trung Quốc trên biển đông ngày càng quyết đoán. Thay đổi hay là chết, đây là ván bài thực sự mà chế độ đang phải giải, chứ không phải ở vụ án của Kiên bệu, vốn chỉ là một nước cờ xoay quanh để chia lại quyền lực.

Các bạn có thể chiêm nghiệm, lời anh Lãng nói đúng hay là sai. Như một thông lệ từ trước tới nay, mỗi thiên Lãng luận của anh luôn hàm chứa trong đó chân lý và nhiều cơ hội lớn.

Bão tổ nổi lên là lúc chứng minh phẩm chất của những con tàu vững chãi. Khi nghịch cảnh xảy ra, là lúc cần phải xiết chặt tay nhau, tỉnh táo và quyết tâm để tìm lối thoát khỏi màn đêm đen tối. Đây là phẩm chất vốn có trong huyết quản chúng ta, một phẩm chất đã từ lâu khiến thế giới phải cúi chào.

Đoạn trên anh phóng tác giành cho bọn dân đen đọc. Chứ anh không dùng thủ đoạn mị dân để áp dụng cho các bạn, bọn con bò

Bản thân anh Lãng là người rất thích xem thiên hạ đánh nhau. Loạn thế mới sinh được anh hùng, chứ thời bình thì kiệt hiệt với thằng bán thịt cũng khác cái đé o gì nhau? Tuy nhiên, anh không thích chút nào nếu bão nổi lên ở chính con tàu mà anh với các bạn đang cùng hội cùng thuyền.

Điều đó cũng là suy nghĩ chung của các bạn thân anh trong Bộ Chính Trị. Dù có đấu đá nhau, các bạn cũng đều đang ăn chung một nồi cơm. Cơm có thể chia, nhưng cái nồi thì không thể đập bể. Đó chính là lý do, cuộc chiến hiện nay sẽ được giới hạn và mang màu sắc thỏa hiệp.

Thay đổi là điều ai cũng đang nhắc tới, nhưng điều quan trọng là thay đổi theo hướng nào, và ai sẽ là người đi tiên phong cho sự thay đổi. Việt Nam không có Thiên hoàng Minh Trị, không có Lý Quang Diệu và thậm chí là cũng chẳng có gương mặt nào cấp tiến so được với dù chỉ Thansue của Mianma. Đây chính là điều khiến cá nhân anh không thực sự cho rằng những gì diễn ra hôm nay sẽ tạo được một sự cách mạng gì trong ngày mai.

***

Tổng tài sản của ACB hiện nay khoảng 250 nghìn tỷ. Lượng tiền gửi huy động chỉ khoảng 100 nghìn tỷ. Với quy mô của nó, ở thời điểm bình thường, lượng tiền mặt cần thiết duy trì chỉ khoảng 2000 - 3000 tỷ. Ở thời điểm khủng hoảng hiện nay, lượng tiền được chuẩn bị này tăng lên 15.000 tỷ.

Tuy nhiên, nó còn một lượng dự trữ cực lớn tương đương tiền gồm trái phiếu chính phủ, kim loại quý, chứng từ có giá nhóm A ... có giá trị khoảng 70.000 tỷ. Chưa tính đến các khoản cho vay liên ngân hàng mà ACB là chủ nợ.

Đây chính là lý do Ngân hàng nhà nước có thể nhắm mắt bơm tiền cho ACB mà không sợ rủi ro. Hiện nay không có bất cứ ngân hàng ở Việt Nam nào có cơ chế phòng ngừa rủi ro tốt như ACB.

***

Anh rất bận, và điều đáng tiếc là anh không có thời gian để khai sáng nhiều hơn cho các bạn, bọn con bò.

Có 3 vấn đề thôi:

1. Hải đăng Kiên sẽ dính mức án rất nhẹ hoặc gần như không có.
2. Vụ việc sẽ nhanh chóng được dẹp ổn định sau khi thỏa thuận quyền lực và các nhượng bộ tại Bộ chính trị được thiết lập xong.
3. Một số ngân hàng như ACB, Eximbank ... bị ảnh hưởng nhẹ trong ngắn hạn, nhưng với tiềm lực vốn có và sự hậu thuẫn tuyệt đối của Ngân hàng nhà nước, sóng gió sẽ qua rất nhanh. Riêng với ACB, sau câu chuyện này, nó sẽ được quản trị như một mô hình ngân hàng đại chúng hóa tốt nhất Việt Nam, với tiềm lực và hoạt động hoàn toàn minh bạch.

Sau 3 tháng nữa, anh sẽ vào tổng kết lại với các bạn về tính chính xác của những nhận định này.

***

Anh Lãng đã phát ngôn, và xác nhận lại với các bạn: Đây là cuộc đấu ở tầm cao, và dân đen chẳng bị ảnh hưởng đé o gì ngoài vấn đề tâm lý.

ACB từ lâu là một ngân hàng đại chúng, cổ đông lớn nhất của ACB, là nhóm cổ đông nước ngoài, điều hành chung bởi Standard Chater Bank với 30% cổ phần đại diện. Nhóm cổ đông này hiện can thiệp rất sâu vào hoạt động điều hành của ACB với 4 phó chủ tịch là người nước ngoài ngồi điều hành thường trực tại hội sở, ngoài ra, một loạt các vị trí trọng yếu khác cũng là nhân sự do Standard sắp xếp, đặc biệt là các vị trí liên quan đến quản trị rủi ro.

ACB hiện là ngân hàng Việt Nam duy nhất đang thực sự chuyển dần mô hình ngân hàng lõi theo đúng tiêu chuẩn của Standard Chatter Bank. Xét về quy mô, về tổng tài sản và về nguồn vốn, nó luôn là một ngân hàng đứng đầu.

Nếu thời điểm vụ việc xảy ra cách đây 1 năm, khi thanh khoản toàn hệ thống ngân hàng căng thẳng và làn sóng chạy đua lãi suất ác liệt, có thể sẽ là khó khăn. Nhưng ở thời điểm này, kết dư thanh khoản ngân hàng dư thừa cực lớn, và do đó, chẳng có rủi ro đé o nào cho dân đen với tư cách người gửi tiền.

Sự độc lập của Kiên bệu với hoạt động của ACB là một vấn đề rõ ràng. Bản thân bạn thân anh bị phang do các bài toán đầu tư lũng đoạn thao túng một loạt vụ mua bán sát nhập các ngân hàng gần đây, dính thêm vàng và ngoại tệ chứ chẳng dính dáng gì đến ACB.

ACB bản thân là một ngân hàng mạnh và là thương hiệu đã được khẳng định từ lâu, câu chuyện này sẽ qua nhanh và về cơ bản tốt hơn cho ACB về dài hạn.

Riêng vấn đề của Hải đăng Kiên, anh nhấn mạnh đây là câu chuyện thuộc về chính trị. Chưa bao giờ Việt Nam đối mặt với nhiều xáo trộn đến thế dù đại hội đã qua khá lâu. Sức ép từ bên ngoài về chủ quyền cộng với những khó khăn kinh tế, và cách điều hành đần độn của bạn Ba đã vượt quá sức chịu đựng của những gương mặt còn lại và đối với cả nền kinh tế. Anh không cho rằng câu chuyện lần này có thể mang lại hậu quả nặng nề nào với Kiên Bệu, bởi sự giằng chéo về quyền lực và tiền bạc trong trường hợp này quá phức tạp.
Blog phọt phẹt

Công nhân tình dục ở Sài Gòn qua con mắt nữ tiến sĩ người Mỹ gốc Việt

Liệu có loại hình lao động nào cơ cực đến mức người lao động kinh tởm chính hình thức kiếm sống của mình, khinh bỉ khách hàng và muốn thoát ra càng nhanh càng tốt?

Khi thực hiện luận án tiến sĩ với đề tài “Tính kinh tế của tình dục và chăn gối tại Việt Nam”, Kimberly Kay Hoàng đã thực hiện một cuộc khảo sát kéo dài suốt 15 tháng dựa trên quan sát và phỏng vấn trực tiếp 54 cô gái mại dâm và 26 vị khách tại TP HCM. Những câu chuyện cô kể về gái mại dâm cấp thấp, có thể nói là “tràn đầy nước mắt” mà qua đó, người ta có thể hình dung phần nào mức độ lao động nhọc nhằn, thậm chí khốn khổ của những người phụ nữ “dưới đáy xã hội” vẫn bị lên án là “lười lao động”, hoặc thậm chí “kiểm tiến bằng việc nằm ngửa”.
Khảo sát về tầng lớp gái mại dâm “dưới đáy xã hội”, Kimberly đặt ra câu hỏi “Họ muốn gì”. Và câu trả lời của họ, một cách thô thiển, cho thấy mức độ lao động cực nhọc của các cô gái mãi dâm.
Theo 2 người xe ôm, Kimberly đã trực tiếp có mặt và phỏng vấn các cô gái trong một điểm mại dâm trá hình dưới hình thức quán gội đầu, vốn nhan nhản ở các vùng ven TP. Họ là những người mẹ đơn thân bị chồng ruồng bỏ, chưa tốt nghiệp tiểu học, vô nghề nghiệp và “bị buộc tự lựa chọn” bán thứ duy nhất họ có, để nuôi con. Kimberly đưa ra nhận xét đây là những cô gái không có sự lựa chọn khách hàng, không có khả năng từ chối, dù khách của họ là những ông già, những bác tài xế lười tắm, trong phổ biến là những người đàn ông nghèo khó- để đổi lại một khoản tiền 3 USD cho mỗi lần phục vụ. 3 USD cho mỗi 20 phút, trừ những “ca khó” mà cả 3 cô gái ở quán này phải tiếp sức nhau để phục vụ. Số tiền thu nhập mỗi tháng ước 100 USD, cao hơn những người phục vụ trong nhà hàng hoặc osin.
Đây là một đoạn mà Kimberly đã viết:
Sau khi khách đã đi, tôi hỏi Thuỷ: “Các vị có nói chuyện với nhau không?” Cô nhìn tôi và nói: “Không, chẳng có gì mà nói. Họ đến và nhận được cái mà họ cần rồi đi. Chúng tôi có thể nói gì được? Có vẻ như họ chẳng quan tâm hay tôn trọng gì chúng tôi. Đôi khi ba chúng tôi nói chuyện rồi khóc với nhau vì những người như cái gã vừa nãy là những kẻ rất khó. Họ tỏ ra thô lỗ và chỉ muốn nhận cái mà họ trả tiền thôi. Nếu chúng tôi không “giải quyết được” thì họ sẽ không trả tiền cho nên đôi khi cả ba chúng tôi phải thay nhau giải quyết cho ‘nó ra’”.
Kiểu quan hệ này thường chỉ là “ăn bánh trả tiền” mà không cần mặc cả hay tình cảm gì hết. Những người phụ nữ trong khu vực này phải làm cái việc mà Hochschild gọi là “kiểm soát hay đè nén tình cảm, tức là cố tình đè nén cái tình cảm không hay đang xuất hiện”.
Tình cảm đó có thể gọi là sự kinh tởm. Ai cũng đã nôn trong những lần đầu tiên phải phục vụ khách theo cách mà Steven D. Levitt gọi là “tình dục kiểu Pháp”.
Không khó lắm để nhận ra sự tự nguyện, đúng hơn là sự tự mình bắt buộc- trong việc bước chân vào nghề “bán vốn tự có”. Và một câu nói của cô gái bán dâm nhận xét về sau những cảm giác kinh tởm về nghề nghiệp được Kimberly trích dẫn trong luận án khiến chúng ta phải giật mình: “Chỉ có những người đàn bà ở dưới đáy của xã hội mới làm.”
Trở lại với câu hỏi những cô gái mại dâm cần gì. Khi Kimberly đưa ra câu hỏi này, các cô gái mại dâm, mà Kimberly xếp vào loại mãi dâm cấp thấp- đều trả lời rằng: Muốn cho nó “ra nhanh”. Tức là muốn dừng quá trình lao động trong một ca 20 phút sớm chừng nào tốt chừng đó. Liệu có loại hình lao động nào cơ cực đến mức người lao động kinh tởm chính hình thức kiếm sống của mình, khinh bỉ khách hàng và muốn thoát ra càng nhanh càng tốt? Ý nghĩa của sự “thoát ra” còn ở chỗ những cô gái không có hy vọng ở tương lai muốn “cho nó ra nhanh” để được nhận tiền. Còn những cô gái trẻ, mong kiếm chút ít vốn liếng bằng việc buôn vốn tự có thì muốn mau chóng kiếm đủ tiền càng nhanh càng tốt bằng việc “tăng ca” để sau đó có thể “về nhà”- tức là giải nghệ.
Trong “Quất Lâm ký sự”, blogger Linye đã đưa ra con số kỷ lục 20 lần trong một ngày. Với giá 40-50 ngàn đồng cho một lần (làm cho khách) “vui vẻ”. Một nghiên cứu vừa được công bố vào tháng 2-2012 đã chỉ ra rằng tổng thu nhập trung bình một tháng từ hoạt động mại dâm, đối với nữ- là 10,6 triệu. Nhưng thu nhập càng kỷ lục thì càng cho thấy mức độ cực nhọc trong lao động. Báo cáo này cũng đưa ra con số một cô gái bán dâm ở Việt Nam bình quân tiếp 13,8 khách mỗi tuần (Có tới 10% tiếp bình quân 21 lượt khách mỗi tuần). Con số này gấp ba so với mức độ làm việc của một cô gái bán dâm tại Mỹ (theo nghiên cứu của Levitt). Có lẽ là càng mại dâm cấp thấp, cường độ lao động càng lớn hơn.
Ở Việt Nam, hầu như chưa có một nghiên cứu XHH nào đặt câu hỏi về hình thức phục vụ của các cô gái mại dâm. Trong cuốn Freskonomic, Levitt đưa ra 4 hình thức quan hệ kèm theo một nhận xét “yếu tố duy nhất quyết định dứt khoát giá cả của cuộc mua bán dâm chính là tư thế tình dục mà gái bán dâm phục vụ khách. Theo đó “tình dục kiểu Pháp”, tức là tình dục “bằng miệng” chiếm tỷ lệ cao nhất trong tổng thị phần: 55% tổng thị phần; Trực tiếp: 17%; Qua hậu môn: 9%; Những cách khác: 4%. “Các kiểu quan hệ tình dục thách thức  trí óc tưởng tượng phong phú nhất của bất cứ người nào dù sáng tạo đến mấy- nhà kinh tế học này viết- Bởi vì những kiểu quan hệ tình dục như thế chính là nguyên nhân hàng đầu khiến thị trường mại dâm vẫn thịnh vượng, phát đạt. Và đây là câu quan trọng nhất “Đàn ông thuê gái mại dâm để được thực hiện hành vi tình dục mà bạn gái hoặc các bà vợ không bao giờ sẵn lòng thực hiện”. Ở Việt Nam, tâm lý này không xa lạ với thống kê chính thức là 10% các cô gái bị bạo lành tình dục bởi khách hàng. Liệu có một loại lao động nào khác, ngoài mại dâm, mà khách hàng luôn sẵn sàng bạo hành người bán, đôi khi chỉ vì  họ “xấu hổ vì mất hết thể diện”.
Sự nhọc nhằn trong hình thức lao động của các cô gái cùng với vô số những nguy cơ mà rất dễ gặp phải cho thấy đã có sự miệt thị rất lớn khi không ít ý kiến cho rằng nghề của họ chỉ là “nằm ngửa”.
Có lẽ cần phải dẫn ra đây câu kết của Levitt sau khi viết về cô gái mại dâm Alice ở Chicago: Cuối cùng, Alice cũng nhận ra điều mà cô thực sự muốn làm: Trở lại trường đại học.
Alice có quyền mơ ước, đơn giản bởi cô không phải là một cô gái mại dâm được xếp vào loại “cấp thấp” ở Việt Nam
Nguồn

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

THE VOICE - CÁI CHẾT ĐÃ ĐƯỢC BÁO TRƯỚC

Chỉ với một phát ngôn nghi ngại (mà có người cho là là nhỡ mồm) của Thanh Lam về năng lực của hai ngôi sao được cho là số 1 đã làm showbiz xiêu vẹo, chông chênh như vừa trải qua một cơn chấn động và những người trong cuộc không tránh được cảm giác uất ức, cay cú (chả thế thì đã chả thanh minh giải thích lần lượt hết lần này sang lần kia và viết cả tâm thư, huyết thư cạch mặt người mình từng bảo là thần tượng).



Tiếp theo là  những thần dân hâm mộ ca sĩ họ Đàm, để bảo vệ thần tượng, họ chả ngần ngại gì mà không bảo Thanh Lam là diva già, mất dạy bẩm sinh (giống mình thật! ;-)), hot chả bằng cái xu chiên của hai ngôi sao kia nên sẵn sàng đố kỵ, miệt thị tài năng đồng nghiệp.
Buồn cười nhỉ! Vì…già chỉ là vấn đề của cave, không phải là vấn đề của diva. Có 80 tuổi thì diva vẫn cứ là diva – một danh xưng có tính bảo chứng cho tài năng, đẳng cấp và không có giá trị lỗi thời. Chưa kể, Lam mới ngoài 40, lại còn sắc nước hương trời nữa, nếu chẳng muốn nói là đẹp nhất trong làng biểu diễn. Và hot cũng thế! “Hot”, sức nóng là những gì thuộc về các ngôi sao giải trí còn diva thì không. Nói cách khác, diva không sống bằng cái sự “hot” (đa phần bằng những chiêu trò), diva sống bằng tài năng cùng một lượng fan cứng cựa của họ. Lượng fan ấy không bao giờ có tính đại chúng nhưng vẫn luôn còn đó, chỉ là trầm tĩnh hơn, ít khoa trương ồn ả hơn chứ chưa bao giờ có dấu hiệu mất đi. Thế thì diva đi tranh cái sự hot của ai đó làm gì nhỉ!? Thời…loạn chuẩn có khác.
Có thể, ý kiến của Thanh Lam có phần hơi cực đoan nhưng đó là sự cực đoan cần thiết, nhất là giữa thời buổi mà mọi thứ cứ xâm thực, lẫn lộn vào nhau. The Voice (và cả Vietnam Idol) là những chương trình truyền hình mang tính giải trí cao nhưng cái đích đến cuối cùng của nó vẫn là tìm ra những tài năng âm nhạc. Ở đây có thể hiểu bởi văn hóa phương Tây cực chuộng sự thoải mái, cởi mở ngay cả những cuộc thi – điều mà văn hóa phương Đông lại thiên về sự nghiêm túc, trịnh trọng. Từ đó, khi The Voice nhảy vào Việt Nam, người ta bị hoa mắt bởi tính giải trí của nó mà quên đi rằng, cuối cùng The Voice vẫn phải là một cuộc thi âm nhạc. Ở đây có sự xung đột giữa hai nền văn hóa. Và nếu bạn chịu khó nhìn lại thì không hề ngẫu nhiên mà Vietnam Idol 2010 được cho là mùa thi Idol thành công nhất từ trước đến nay, không phải vì tính giải trí của nó mà là ở chất lượng của thí sinh năm ấy. Đặc biệt là Uyên Linh, với sự phát hiện và dẫn dắt bởi Quốc Trung, Uyên Linh đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhạc Việt trong giai đoạn bế tắc.

Và như thế, với The Voice, người ta cũng kỳ vọng những điều tương tự. Giữa một người chỉ giỏi những trò như giả gái, đính lông, kết hột lên sân khấu cùng một thẩm mỹ âm nhạc zero và một nữ hoàng giải trí thì người ta có quyền nghi ngờ về năng lực chuyên môn của họ. Ở The Voice, người ta gọi họ là các huấn luyện viên. Sẽ như thế nào nếu một huấn luyện viên bóng đá mà chỉ giỏi quăng lựu đạn? Sẽ như thế nào nếu một huấn luyện viên đua xe lại bảo tôi giỏi lắc vòng hơn và sẽ như thế nào với một huấn luyện viên âm nhạc mà ngay cả việc phát âm còn chưa hết ngọng và xem việc hát phô, hát thô thiển là những điều quý giá nhất trong giọng hát của mình?

Đồng ý, cũng không nên quá khắt khe với các chương trình như The Voice – vốn mang tính giải trí cao nhưng cũng nên nhớ nền âm nhạc của ta cũng đã giải trí nhiều (và lâu) lắm rồi thì phải. Giải trí nhiều đến mức mà khi nhìn lại thì “ta chẳng còn ai”, tức chả còn nước nào sau lưng mình cả.
Ừ nhỉ! Thôi thì ta giải trí đã nhiều rồi ạ! Mà giải trí cũng đồng nghĩa với việc ta đã dễ dãi quá nhiều. Hàng tá các thảm họa âm nhạc gần đây là thành quả của ai nếu không phải là sự dễ dãi? Rồi chịu khó mà ngẫm lại, có nền văn hóa nào đi lên bằng sự dễ dãi nhỉ!? Xin thưa là không, ngay từ việc xây dựng nhà hát người ta còn phải nghiên cứu làm sao nó đem lại chất lượng âm thanh cao nhất kia mà. Thế thì, Hoàng Tuấn Anh chả nói thì cũng phải để Thanh Lam nói chứ, đéo gì phải xoắn?
Ấy là chưa kể cái sự dễ dãi hôm nay nó tạo ra khá nhiều sự dễ dãi khác và cái sự nhiễu nhương ấy không ai khác ngoài con cháu của bạn phải gánh lấy đấy chứ chẳng ai vào đó gánh thay. Bố mẹ bầy nhầy đừng trách con nhơ nhuốc. Còn nếu bạn chỉ muốn sống cho đời bạn thôi, mặc xác bọn con cháu (cho đúng cái tinh thần, cốt cách đậm đà bản sắc của người Việt) thì e rằng bạn không phải là đối tượng để đọc những dòng này. Nói cách khác, bạn nên tìm đến những bài viết ở đẳng cấp cao hơn mà tôi không thể với tới.

Cái gọi là...năng lực của Đàm Vĩnh Hưng
Làm sao mà tôi có thể tin rằng Phương Uyên (chị cả của nhóm Ba con mèo một thời - giám đốc âm nhạc của The Voice) cùng ca sĩ Ngọc Anh (Sao mai) sẽ tìm ra được những thí sinh chất lượng ở vòng sơ khảo nhỉ! Xâu chuỗi quá trình hoạt động âm nhạc của cả hai, dù muốn tôi cũng không thể tìm thấy lý do để lạc quan. Sự thiếu lạc quan ấy sẽ thăng hoa thế nào với những vị huấn luyện viên mà tôi vừa nhắc ở trên nhỉ! Thôi thì, ai hân hoan cứ việc, tôi thì không! Với tôi, dù có hơi chủ quan nhưng The Voice 2012 là một cái chết đã được báo trước khi danh sách của ekip ra đời.
Bạn biết không? Đôi khi danh sách không chỉ là danh sách mà nó còn cho thấy đằng sau cái danh sách ấy là gì, ekip của bạn là ai, tầm vóc của chương trình đến đâu và cả cái đích đến của nó nữa: đỉnh cao hay vực thẳm. Gì thì gì chứ ở showbiz, tôi tin rằng những tiên liệu của mình, hiếm khi sai.
Cũng rất hài hước ở chỗ có những kẻ quanh năm lúc nào cũng thấy khen, lúc nào cũng thấy ca ngợi và ai lỡ nói thật sẽ nhảy bổ lên vì…tổn thương. Khen luôn mồm thế chứ thi thoảng lại sâu sắc bất tử rồi ngơ ngác thắc mắc sao văn hóa của ta thấy cứ kỳ kỳ.  Mãi khen quá nên nó kỳ là phải, có gì để thắc mắc?

Lần đầu tiên diva lên tiếng về phát ngôn nghi ngờ khả năng dạy dỗ của Đàm Vĩnh Hưng, Hồ Ngọc Hà với các thí sinh The Voice. Chị khẳng định không hề “vạ miệng” và sẵn sàng bảo vệ quan điểm của mình.

- Khi Hồ Ngọc Hà “vỗ mông con đáp trả Thanh Lam” trên facebook, Đàm Vĩnh Hưng tuyên bố “không nhìn mặt chị” và viết tâm thư ví Thanh Lam như “kiến độc” - chị ở đâu và vì sao không lên tiếng?
- Tôi đang lưu diễn ở Mỹ và không để những chuyện ồn ào dư luận làm ảnh hưởng tới công việc của mình. Tôi cũng như mọi người, đều có quyền lên tiếng và bày tỏ quan điểm và công chúng sẽ là người đánh giá nó. Tôi bày tỏ quan điểm về âm nhạc chứ không muốn lao vào việc đôi co tranh cãi không cần thiết.

- Hỏi thật, chị có hối hận vì phát ngôn hồn nhiên, thẳng thắn của mình, nhất là khi để mất sự thần tượng của đàn em và bị hàng nghìn fan cuồng của người đó ném đá?
- Tôi đã đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm về những lời nói của mình và cũng không phải không suy nghĩ khi phát biểu trước truyền thông. Tôi không có gì phải ân hận về trách nhiệm và tình cảm với đồng nghiệp, nhất là với lớp ca sĩ trẻ.

- Ba lý do Đàm Vĩnh Hưng đưa ra về sự “nhỡ miệng” của chị: “Một là Thanh Lam bị "cài" mà không đủ bình tĩnh để nhận ra… Hai là, chị ấy đang có ý nhắc nhở mọi người rằng, Thanh Lam là số một và vẫn còn đấy, 'chúng mày' đừng vội vã láo lếu qua mặt chị nhé! Ba là, chị Lam là người rất nổi tiếng về 'bản năng' và nghĩ sao nói vậy nên chị ấy đang thể hiện chính mình một cách rất 'thật' và rất hồn nhiên” - có cái nào đúng?
- Đó là những đánh giá và suy luận của Hưng và Hưng có quyền được nói điều đó. Tuy nhiên, Hưng không phải là tôi nên làm sao hiểu tôi và biết những giá trị mà tôi coi trọng trong cuộc sống?

- Từng không ít lần “vạ miệng”, dù đã ở tuổi tứ tuần, trải qua nhiều dâu bể cuộc đời, chị có dự định thay đổi mình?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là "vạ miệng". Đơn giản đó là quan điểm của tôi, tôi sẽ bảo vệ nó và vẫn tiếp tục sống như tôi đã sống.

- Dù chị cho rằng, phát ngôn đơn thuần là quan điểm nhưng nhiều người lại cho là chiêu gây sốc PR cho dự án “Nguồn cội” chị làm cùng chồng cũ Quốc Trung. Chị nói sao về điều này?
- Tôi không muốn nói thêm về việc này nữa vì nó đã quá đủ ồn ào. Anh Trung cũng đã trách móc tôi về việc ầm ĩ này làm dự án của anh ấy có phần bị chìm lấp. Tôi thấy anh Trung nói đúng nên muốn khép lại việc này.

- Sau hai lần “Cầm tay mùa hè”, Thanh Lam lại tái ngộ Quốc Trung. Anh ấy đã “mời mọc” chị bằng gì để chị gật đầu?
- Trong công việc anh Trung luôn là người hiểu tôi và có trách nhiệm với chất lượng nghệ thuật. Anh Trung luôn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho mọi nghệ sĩ khi tham gia cùng anh, vậy chẳng dại gì mà không nhận lời tham gia những dự án mà anh ấy thực hiện.

- “Nguồn cội” là sự giao thoa giữa âm nhạc Việt Nam và thế giới, với sự kết hợp của jazz, world music, nhạc điện tử, dân gian, thể nghiệm… tỏ ra kén người nghe trong khi Thanh Lam vẫn được biết đến với phong cách pop rock và những ca khúc đẹp, dễ hấp dẫn tai công chúng. Chị nghĩ sao về sự “liều mạng” của mình?
- Chúng tôi là những nghệ sĩ hướng đến những sáng tạo nghệ thuật mới. Những chương trình như thế này rất cần cho riêng nghệ sĩ chúng tôi và cả cho đời sống âm nhạc. Thói quen của khán giả và cả sự thiếu dũng cảm của những người làm nghề đôi khi làm giảm đi sự sáng tạo nghệ thuật của nghệ sĩ. Có rất ít cơ hội và rất khó để tôi có dịp thể hiện cá tính âm nhạc.Tôi vẫn phải hát những bài hát xưa như những ca sĩ khác dù thực lòng tôi muốn hát những ca khúc mới của mình.
By HC
(Có sử dụng thông tin của Vnexpress)

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

VIỆT NAM - ASEAN, BẢN ĐỒNG CA LẠC NHỊP

Vùng Đông Nam Á có hình thái đặc biệt. Một số nước như Fi lip pin, Malaisia nằm riêng biệt giữa đại dương và một số nước gắn liền với lục địa, như Việt nam, Lào, Thái lan và qua đó, số phận của hai nhóm này cũng khác nhau.

Những nước nằm bơ vơ giữa đại dương ngay từ thế kỉ 15 đã bị thực dân Bồ đào Nha, Hà lan và Tây Ban Nha cướp bóc. Còn lại những nước nằm trong đất liền thì mãi tớ thế kỉ 18 nhà nước đại Pháp mới có thể ngó ngàng tới. Không phải những nước đó mạnh hơn những nước ngoài khơi mà do là cái sân sau của TQ, dù dưới danh nghĩa độc lập và chỉ khi nhà Thanh yếu, Trung hoa bị xé lẻ mới có cơ hội nhảy vào chiếm thuộc địa.

Chính do vị trí địa lí hoàn toàn khác biệt như vậy nên các nước vùng DNA không bao giờ có hoàn cảnh hay quyền lợi giống nhau, nhiều khi còn đối chọi nhau. Cho nên trước kia có một số ý tưởng thành lập vùng DNA thành một khối giống như thị trường chung châu Âu đã tan thành mây khói.

Trước kia một thời, DNA đã từng là một khối “thống nhất” với hệ thống chính trị là ASEAN và liên minh quân sự là SEATO nhưng thực ra là do Mỹ bắt nhốt chung một chuồng để tạo hậu thuẫn cho cuộc chiến ở Việt nam và khi Mỹ ra đi thì ai về nhà nấy.

Hiện nay khối ASEAN vẫn tồn tại, hàng năm vẫn họp và có chủ tịch luân phiên. Thế nhưng chưa có một tổ chức liên minh nào lại hình thức, vô bổ và nhiều khi lại đi đêm vì quyền lợi sau lưng thành viên khác như tổ chức này. Ai cũng biết là nói dối nhưng vẫn kí kết, vẫn ra nghị quyết rồi ra về lại thực hiện khác hẳn. Điển hình là vấn đề tranh chấp biển Đông. Sau khi ASEAN thống nhất sẽ đứng chung một phía để tạo lập trường và sức mạnh đàm phán với TQ thì sau đó VN lại đi thỏa thuận riêng với TQ và Phi luật tân lại liên kết quân sự với Mỹ. Điều nguy hiểm nhất là VN. Phía VN vẫn ngây thơ câu giờ với hi vọng sẽ có biến chuyển từ động thái bên ngoài. Sau khi Mỹ thả bóng bắt mồi bằng tuyên bố và các cuộc hội thảo thăm viếng quân sự thì gặp phải sự phản đối quyết liệt của TQ cộng với sự lừng chừng của VN thì nay Mỹ đã quyết. Mỹ tuyên bố châu Á Thái bình dương là tương lai của nước Mỹ và Mỹ không chọn Biển Đông làm nơi tranh chấp mà nhả ra cho TQ nhưng chọn Phi Luật tân làm điểm án ngữ cửa ra vào và thành lập căn cứ quân sự phía bắc Úc châu, lúc cần sẽ với ra Biển Đông. Hiện nay Mỹ đã cung cấp tàu thuyền cho PHI luật tân. Đây là giải pháp có thể chấp nhận cho tất cả các bên : TQ rảnh tay ở Biển Đông, Phi luật tân được bảo vệ, Úc thoát cơn ác mộng Trung Hoa(Ác mộng như thế nào tớ đã viết ở trong này, ai quan tâm tìm đọc), còn Mỹ vẩn canh chừng được TQ(xem bản đồ). Chỉ có VN bị bỏ rơi, bây giờ nên đi đâu mọi người tự hiểu.

Bây giờ đi vào từng nước vùng Đông Nam Á, tất nhiên chỉ khoái quát, điểm nổi bật. Viết dài ai đọc.

Trước hết là Thái lan.

Trước hết là sự ngộ nhận. Thái lan chẳng phải là nền kinh tế mà VN phải noi theo. Có tới 80% thực lực nằm trong tay Hoa kiều. Bảo TL có tự do dân chủ, bé cái nhầm. Đó là nền độc tài có hai màu : Áo đỏ và áo vàng. Mà người Việt cứ thấy hai trở lên gọi là đa nguyên đa đảng. Quyền lực thực sự nằm trong tay gia tộc nhà vua và các tướng lãnh. Hai thành phần này không những đặc quyền đặc lợi về kinh tế mà còn uy thế tôn thờ bất khả xâm phạm, cả về ý nghĩ trong đầu con dân, không khác gì lãnh chúa thời trung cổ. Thủ tướng trước kia Thạc sỉn bị kết tội tham nhũng, mà quan chức TL ai chả tham nhũng, đến nỗi phải bỏ của chạy lấy người nhưng đằng sau tội này còn có tội không thể dung thân : Định xây dựng một xã hội dân sự không bị chi phối bởi hai thành phần trên kia.

Xã hội Thái có nền văn hoá mở, quan hệ với tất cả các nước nhưng đối với người Việt nhỏ hẹp. Người Việt bị tập trung vào mấy làng sống quanh đó, đã sống qua ba bốn đời mà không cấp giấy tờ. Ra đường không dám nói tiếng Việt, sợ bị kì thị. Người viết bài này đến thăm một gia đình mà khi trẻ con trong nhà ra ngoài hết mới trò chuyện bằng tiếng Việt.
Trí thức Thái hơn Việt là có trách nhiệm với xã hội hơn, do đó xã hội ít cái bức xúc hơn do họ tham gia, ngoài luồng chính, vào công tác xã hội.

Bây giờ đến Singapore.

Sing là nước có thu nhập cao, so với cả thế giới. Xã hội văn minh. Báo chí VN nói nhiều, có lẽ cũng không cần nhắc lại.

Thế nhưng, vâng, lại có chữ nhưng. Cả thế giới chả ai muốn theo mô hình của Sing.
Sing theo chế độ độc tài, cha truyền con nối. Cũng có đảng đối lập, thủ lĩnh đối lập nhưng cứ sắp đến ngày bầu cử lại bị ra toà vì tội trốn thuế, buôn lậu và vô khám.

Người ta ca ngợi thủ tướng Sing đi họp nước ngoài bằng vé máy bay giá rẻ nhưng không nói chính vợ thủ tướng được cất nhắc vào ghế chủ tịch quĩ bảo hiểm rất lớn gì đấy, quên mất tên rồi, gây bao Scandal .

Pháp luật rất nghiêm minh với ma túy. Chỉ cần vài gram là bị tử hình. Trước có vụ Nguyễn Tường Vân, Việt kiều Úc bị bắt vì quá cảnh qua Changi và bị kết án tử hình. Cả nước Úc thỉnh nguyện thư xin ân xá. Thủ tướng Úc đích danh nói chuyện qua điện thoại với thủ tướng Sing. Chưa hết, đi họp ở nước ngoài cũng tìm cách gặp riêng xin ân xá nhưng cương quyết không. Có thật cha con họ Lý chê ma túy không? Trước kia có tay trùm đánh bạc và buôn lậu, kể cả ma túy ở Macau được Lý Quang Diệu trải thảm đỏ đến đầu tư vào Sing. Trước có viết một bài về chuyện này ở forum khác mà giờ tìm không ra.

Có vài ý kiến, kể cả các hải đăng trong tnxm này, rằng VN cần một độc tài như tổng Lý.
Nhưng nền KT Sing chỉ có khoảng vài triệu miệng ăn cộng lợi thế cảng biển và điều quan trọng, Sing phát triển từ lâu mà cả nước không có nổi lấy một vài hãng tên tuổi cùng sản phẩm đặc trưng như bên Nam hàn và Đài Loan : Sam sung LG, Gigabyte Logitech Foxxcon...Ngay cả TQ còn có các đại gia như Huewei, BuildyourDream...

Chưa kể, xã hội độc tài như Sing con người méo mó, mỗi người là một công an, người nọ kèm người kia. Xã hội tiệt trùng đến độ con người mất khả năng giao tiếp bình thường do không có điều kiện cọ sát. Thanh niên nam nữ lớn lên không có khả năng giao tiếp làm quen, lập gia đình dẫn đến khủng hoảng xã hội. Hiện nay nhà nước khuyến khích mở các lớp dạy giao tiếp xã hội cho thanh niên và vụ nào thành vợ chồng được lĩnh thưởng tiền từ nhà nước. Bạn nào ở Sing chắc biết rõ hơn mình.

Bây giờ nói về Việt Nam.
Nhưng đề post sau, vì đã quá dài.

Nhưng cũng rất ái ngại, vì nói về VN cho các bạn VN nghe liệu có ai muốn ?

***


Viết cho Việt Nam máu lửa nước mắt - Quê hương tôi.

Có lẽ cái tên Việt Nam được nhắc đến nhiều nhất cuối thế kỉ hai mươi trên thế giới.
Vào thời kì đó, do tác động hoạt động mạnh khác thường của mặt trời, mạnh nhất kể từ sau thời kì Phục hưng ở thế kỉ 15, nền văn minh của loài người phát triển rực rỡ. Kinh tế phát triển, văn hoá nghệ thuật bùng nổ. Nhiều thể loại nghệ thuật hiện đại ra đời, nhất là âm nhạc. Nhiều ban nhạc với những ca khúc nổi tiếng xuất hiện, đánh dấu một hình thức nhạc mới, mà ta quen gọi là nhạc nhẹ. Và đừng quên rằng, chính thời kì này con người nghĩ ra ngôn ngữ máy tính, tiền thân của nền kĩ thuật số ngày nay.

Thế nhưng người Việt nam lại tận hưởng động năng của vũ trụ vào chuyện binh đao khói lửa.(Người Trung quốc cũng bị kích động rầm rộ qua cách mạng văn hoá..)
.
Như vậy, cùng một cơ hội, cùng một khả năng nhưng mỗi dân tộc bùng phát theo các kiểu khác nhau. Âu cũng là số phận?.

Trước hết ta đi lại từ đầu.

Từ thủa xa xưa, khi trái đất đã hình thành ổn định, đã có sự sống thì mảnh đất hình chữ S chưa có. Hoạ chăng chỉ có dãy Trường Sơn sát biển và vùng đồi núi, vị trí tỉnh Vĩnh phú ngày nay. Do phù sa của các sông từ phương bắc cộng với việc mực nước biển giảm, biến vùng quanh dãy Trường Sơn thành bãi bồi, con người từ các xứ kéo xuống sinh sống. Hay nói cách khác là dân ngụ cư, và đây là sự bắt đầu của bi kịch.

Thổ dân chính, hay dân gốc quanh Trường Sơn là Mon-Khmer (xin xem lại “Sự hình thành tiếng Việt”, tớ đã viết trong này) là nhóm dân chính vùng Đông Nam Á, có nguồn gốc từ sắc dân Ấn. Hàng xóm với vùng DNA còn sắc dân khổng lồ khác ở phương bắc: Người Hán.
Một sự bất hạnh cho những sắc dân khác là người Hán nhiều và sinh sôi nảy nở rất nhanh và luôn luôn phải bung ra tìm không gian sinh tồn cho mình, chiếm đất di dân. Chính đế quốc La Mã cũng sụp đổ cũng vì người Hán bung ra ép các sắc dân khác (Anh Nguyễn Gia Kiểng bên Pháp đã viết một bài về chuyện này).Và người Hán tràn xuống phương Nam một mặt tàn sát thổ dân một mặt đồng hoá bằng phối giống. Và người Kinh hiện nay, chiếm đa số tuyệt đối của người Việt, chính là sản phẩm của sự giao phối đó. Điều đó có nghĩa là dân tộc Việt không phải là thuần chủng, là hợp huyết. Không riêng gì VN, trên trái đất, những dân tộc nào hợp huyết đều vất vả, không sáng chế phát minh sáng tác về kinh tế triết học nghệ thuật ...gì cả, ngay cả ở châu Âu(ví dụ Rumani, Bungari..) hay các nước châu Mỹ La tinh.

***


Viết cho Việt Nam máu lửa nước mắt- Quê hương tôi.

Như đã nói ở phần trước, trong dòng máu người Việt Nam luôn luôn có sự xung đột sinh học đến từng phân tử ADN giữa hai bản sắc, từ đó dẫn đến sự trăn trở suốt chiều dài lịch trình tồn tại và phát triển, không biết mình thuộc về đâu. Điều đó có cái dở và cái hay. Cái dở là không có một chiều sâu văn hoá đích thực, mạnh mẽ và đặc trưng. Nhưng chính cái dở đó lại là vũ khí không bao giờ mòn cũ đối với sự đồng hoá từ bên ngoài, nhất là từ phương bắc. Với nền văn hoá làng nhàng đó thì lúc nào cũng xề xòa dễ dãi khi giao thoa tiếp cận với các nền văn hoá khác, nhưng chỉ bề ngoài. Và đi xa hơn nữa, vì không có chiều sâu nên không có những qui chuẩn khắt khe cho nên khi tiếp cận những giá trị của các nền văn hoá khác thường được đơn giản, xào nấu cho phù hợp với bản sắc của mình và tự nhiên đến lúc nào đó nghiễm nhiên trở thành giá trị đích thực của riêng mình, khác, nhiều khi rất khác so với nguồn gốc cũ. Có thể kiểm chứng qua việc phát triển tiếng và chữ viết, phong tục tập quán vvv... Do vậy, một số người lo hiện nay sự xâm nhập của phim ảnh sách báo Tàu làm đồng hoá là không có căn cứ. Dân tộc Việt đã có kinh nghiệm từ ngàn năm nay là sẽ ngậm viên đạn bọc đường, mút cho hết đường rồi nhè viên đạn trả lại đối tác. Xưa văn hoá Pháp, rồi Nga, rồi Nhật và gần đây nhất là Nam hàn chỉ đi qua rồi không ở lại thì văn hoá Tàu cũng chung số phận.

Điểm nổi bật của Dân tộc Việt kiên cường chống ngoại xâm, không bị đồng hoá, mặc dù có đến nghìn năm bị đô hộ. Ngoài nguyên nhân đã nêu ở trên là trong cấu tạo phân tử có ADN vị Hán như liều Vácxin chống Hán được tiêm trước còn nằm phần chính ở phía kẻ đi đô hộ. Từ xa xưa, chính quyền phương Bắc coi họ là dân ưu việt, là con trời, gọi các sắc dân khác, nhất là ở phương Nam, là man di mọi rợ. Do đó khi đô hộ Việt nam, họ luôn luôn chia khoảng cách giữa Việt và Hán, tạo sự căm hờn của người Việt, chỉ chờ dịp là vùng lên. Mà dịp và cơ hội thì thiếu gì : Bất ổn, chính biến bên cố quốc, bệnh tật do khí hậu ẩm ướt phương Nam. Sự việc có lẽ khác, có thể đồng hoá được dân Việt nếu như các con trời chịu khó hoà đồng cùng dân Việt, cùng nếm mật nằm gai và dân Việt ưa nịnh, (Theo ngôn ngữ ngày nay là thích được cả thế giới ca ngợi) bồng bột tình cảm, ít hành động theo lí trí. Nhưng lịch sử không có chữ “nếu”. Và cho đến ngày nay, thái độ đó của Trung Hoa cũng không thay đổi. Không riêng gì TQ, cả Mỹ cũng vậy, nên thất bại. Riêng về Mỹ và thời hiện đại sẽ có một bài viết dài trong thớt này.

Nhưng sự hung hãn, bành trướng của dân tộc Hán, mà dân tộc nào mà chả muốn bành trướng, có điều có sức hay không, lại giúp cho VN có mảnh đất trọn vẹn như ngày hôm nay. Chính vì sự bành trướng o ép thường xuyên từ phía Bắc mà cha ông ta bắt buộc phải mở cõi xuống phiá Nam, đồng hoá các quốc gia khác nhỏ hơn. Và đừng quên rằng, sáu tỉnh Nam Bộ thuộc hẳn về Việt nam là công của những người Hoa di cư chạy loạn khai phá mở mang. Cho nên về lục tỉnh ta thường thấy rất nhiều dân cao to trắng trẻo, khác hẳn dân gốc Khmer nhỏ và da sạm.

***
Viết cho Việt Nam máu lửa nước mắt- Quê hương tôi
Tính đến thời điểm 2011 thì triều đại nhà Nguyễn là rực rỡ nhất trong suốt quá trình hình thành, dựng nước của người Việt. Chính nhà Nguyễn đã để lại cho nước Việt một lãnh thổ rộng lớn từ bắc tới nam, và trong thời đại Hồ Chí Minh, chúng ta đã để cho ngoại bang xâm gặm nhấm mảnh đất của tổ tiên để lại.
Thời nhà Nguyễn cũng có một hào kiệt lừng lẫy, Nguyễn Ánh. Ngài cũng bôn ba hải ngoại ,cũng nếm mật nằm gai phục chí lớn. Việc Ngài mượn quân Xiêm đánh anh em Nhà Tây Sơn được sử gia cuối thế kỉ hai mươi gọi là cõng rắn cắn gà nhà là hoàn toàn không thuyết phục. Gà nhà là dân Việt, thì vẫn còn đó, không ai cắn cả. Có chăng chỉ là hai thế lực phong kiến tranh giành quyền thống trị, ngai vàng. Và quân Xiêm cũng không chiếm đóng, Nhà Nguyễn cũng không bán đất cho xứ Xiêm La.
Nguyễn Ánh đánh bại anh em Nhà Tây Sơn là hồng phúc lớn của dân tộc. Nguyễn Huệ Quang Trung tuy có công rất lớn trong việc đại phá quân Thanh nhưng khi trị vì thời bình đã không có khả năng lập một guồng máy trị vì, dù chỉ là phong kiến, hoạt động hữu hiệu. Dân tình khổ sở, nạn kiêu binh, xã hội nhiễu nhương. Ngay vừa mới thắng quân Tàu, Quang Trung lại mở hẳn một viện ngâm cứu sách cổ lỗ từ bên Tàu mặc dù lúc đó bên họ đã dịch những cuốn sách của phương Tây về khoa học kĩ thuật hay xã hội, ví dụ như Voltaire.
Thuyền to thì sóng cũng to. Nhà Nguyễn lại kết thúc bằng việc đô hộ của người Pháp. Xưa kia kẻ thù là phong kiến phương Bắc, tuy mạnh và đông nhưng ta và thù luôn luôn trong trục ngang của thời gian, cùng thời đại, nên ta bao giờ cũng có cơ hội, lúc nhiều hay ít, đánh bại sự xâm lược của họ. Lần này, kẻ thù là Pháp, tuy ở xa nhưng họ đã đi trước ta một thời đại, với thời gian khoảng 50 đến 100 năm, ở phía trên trục dọc của thời gian nên ta bất lực .Nhà Nguyễn sai lầm vì trước đó không canh tân đất nước? Câu trả lời là không thể. Trong lịch sử, ngoài thời gian bị đô hộ, lúc độc lập tự chủ thì VN vẫn phải làm chư hầu, thuần phục cho Trung Hoa. Và điều đương nhiên hình thái tổ chức cộng đồng, cơ cấu bộ máy cai trị từ đó kéo theo mức phát triển tất cả mọi mặt đều là cái bóng của họ. Và lúc đó, tình hình Nhà Thanh cũng lạc hậu không kém, cũng bị các hế lực phương Tây xâu xé. Và mối tương quan hình bóng đó vẫn đúng cho ngày hôm nay. Tuy thời hội nhập, toàn cầu hoá nhưng VN vẫn là bản sao không hoàn chỉnh, và tệ hơn nữa, không dám đi chệch ra khỏi cái bóng của họ. Một ví dụ nhỏ là trong việc tranh chấp Biển Đông, phía VN muốn quốc tế hoá để tạo thêm sức mạnh nhưng TQ đã dằn mặt bằng việc cắt cáp tàu thăm dò dầu khí. Sau đó các phái đoàn phải sang Bắc kinh hứa không được rủ rê ai vào Biển Đông. Một cán bộ cao cấp của bộ ngoại giao VN đã chính thức nói trước các nhà trí thức khoa học rằng hành động đó của TQ là “Thương thì cho roi cho vọt”. Một nguyên lí không biết bao giờ mới đổi: Chừng nào TQ chưa thay đổi thì đừng mong VN thay đổi, từ kinh tế thị trường định hướng XHCN đến tư nhân được phép làm kinh tế đến dân chủ đến.....vvvvv.
***

Viết cho Việt Nam máu lửa nước mắt- Quê hương tôi
Khác ở những nơi khác, Pháp vào Việt nam bị kháng cự quyết liệt, điều đó thể hiện cái bền bỉ chống ngoại xâm của dân Việt . Họ phải mất một thời gian dài mới dẹp được các cuộc khởi nghĩa.
Các cuộc khởi nghĩa chống Pháp của các sĩ phu thất bại là điều đương nhiên vì đối với kẻ thù đi trước họ về thời gian mà vẫn dùng các phương pháp từ ngàn xưa. Chỉ sau này, khi những người cộng sản dùng phương thức hiện đại, đấu tranh bằng chính trị, mới làm cho Pháp lo ngại, sẽ nói rõ ở phần sau. Giả sử các sĩ phu hồi đó mà thắng Pháp thì cũng chỉ kéo lùi lịch sử của dân tộc, rồi lại nằm chờ, sẵn sàng làm mồi cho các thế lực thực dân khác.
Sau khi ổn định tình hình, Pháp mới bắt đầu rảnh tay khai phá VN. Mặc dù với chiêu bài khai phá văn minh nhưng mục đích chính là vơ vét tài nguyên nên những gì thực dân Pháp làm tại VN khác với các loại thực dân khác ở chỗ khác. Các ngành công nghiệp khai mỏ, đồn điền được đầu tư tối đa, còn lại bỏ hoang hầu như các lĩnh vực khác. Một số nhà cửa, khu phố hay các cơ sở hạ tầng được xây cất, nhưng chủ yếu để phục vụ bọn thực dân da trắng. Ngày nay mọi người ca ngợi kiến trúc Pháp ở VN, nhất là Hà nội hay Đà lạt, đó là điều mù quáng, nếu không nói là ngu xuẩn. Nó chỉ là bản sao cẩu thả của kiến trúc Paris của thế kỉ trước, mang đậm phong cách kiến trúc vùng ôn đới, phần lớn là không gian khép kín chứ không mở như vùng nhiệt đới. Ngợi ca khu phố Pháp xây như Phan Đình Phùng, Quan Thánh... không bị ngập lụt khi mưa xuống mà mắt đui không chịu thấy nó nằm trên khu đất cao, vùng đất thấp dành cho dân bản xứ. Cứ nhìn cách thiết kế thoát nước của thành phố Hà nội : Nước trong nhà chảy ra phố, theo dọc vỉa hè rồi mới xuống cống mới thấy kĩ nghệ xây dựng của nhà nước đại Pháp nó văn minh cỡ nào, trong khi đó, lúc đó, ở châu Âu xây cống ngầm là điều bắt buộc.
Cả xã hội VN lúc đó là bức tranh nham nhở của một đất nước nửa phong kiến nửa thuộc địa. Cũng nên thừa nhận những điều tích cực mà người Pháp đem lại, ví dụ cách tổ chức guồng máy hành chính hiện đại, nền văn hoá tiên tiến, người An Nam tạo được tầng lớp trí thức đủ mọi ngành nghề hiện đại chứ không như lúc trước chỉ nhai đi nhai lại mấy vần thơ của các ẩn sĩ trong hang núi.
Nhiều ý kiến ngày nay cho rằng đạo đức xã hội ngày nay tồi tệ hơn thời Pháp thuộc. Không đúng.
Với chính sách ngu dân để trị, thực dân Pháp cố tình dùng mọi thủ đoạn kìm hãm dân trí, tàn phá môi trường đạo đức. Cả xã hội lúc đó lũ lưu manh nhiều hơn người lương thiện. Nạn nghiện ngập ma túy tràn lan. Chuyện chạy lớp chạy trường đã có từ hồi đó (Xin xem Bản án chế độ thực dân Pháp của Nguyễn Ái Quốc). Ngoài việc bóc lột tài nguyên, thực dân Pháp còn thả lỏng cho các quan lại bản xứ cướp bóc dân Việt. Dân ta một cổ hai tròng.
Dân thường thì lam lũ, mải kiếm ăn quên nhục mất nước. Dân có học thì cố vào làng Tây để chứng tỏ mình không phải là đồng hạng với lũ mọi bản xứ. Chuyện muốn lên chức bổng lộc của các quan chức Việt thì tối thứ bẩy, chủ nhật phải để cho quan Tây đến đón vợ mình đến nhà riêng chơi là thông lệ. Ngày nay cũng có việc chạy chức chạy quyền nhưng trắng trợn như thế thì chưa bằng ngày xưa.
Người viết những dòng này trước kia cũng nghĩ rằng việc thực dân Pháp chiếm VN làm thuộc địa, ngoài chuyện mất, còn có cái được là giúp ta tiếp cận nhanh nền văn minh thế giới. Nhưng cái ngộ cũng phải có thời gian, và đã ngộ ra không phải là như vậy. Mà ngược lại. Nhiều nước cũng phong kiến, nhưng không bị thực dân hoá, nay lại tiếp cận nền văn minh thế giới nhanh hơn VN. Việc Pháp vào VN, lúc đầu có vẻ giúp nhanh việc tiếp cận, nhưng về đường dài làm chậm chân trong hội nhập với cộng đồng, gián tiếp cũng như trực tiếp. Những gì Pháp làm tại VN như anh trên tỉnh dẫn anh nông dân lên thành phố, thay vì dạy nghề ngỗng đàng hoàng lại chỉ bắt làm tạp dịch ôsin khuân mướn, lúc sang thời mới, lại phải tập đi lại từ đầu.
Lại có ý kiến cho rằng, người Pháp, qua Bá Đa Lộc đã giúp ta được chữ viết theo hệ La tinh .Theo tớ cũng sai luôn. Nên nhớ Bá Đa Lộc nghĩ ra chữ viết Việt chỉ để truyền đạo cho dễ dàng do nó rất đơn giản, dễ hiểu. Đấy chính là điều tai hại lớn. Trên thế giới những dân tộc nào có ngôn ngữ phức tạp chặt chẽ thường là văn hoá, sau đó kèm theo tri thức, rồi các lãnh vực khác ...rất phát triển . Ngược lại những dân tộc có ngôn ngữ chữ viết đơn giản thường lười tư duy, văn hoá nghệ thuật chỉ làng nhàng. Việc người Pháp tặng ta chữ viết chả khác gì anh đang nằm ngửa chờ sung rụng nay có người vác hẳn thúng sung để bên cạnh.
Có lẽ sự có mặt của người Pháp tại VN, theo tớ, có mặt tích cực to lớn duy nhất và vô giá .Đó là xác định ranh giới lãnh thổ của nước VN bằng giấy trắng mực đen qua bản đồ đã kí với nhà Thanh. Điều đó giúp cho các chính quyền và thế hệ sau này tiết bao nhiêu công sức phiền lụy, xương máu. Nhất là hai vùng biên giới nhạy cảm là phương Bắc và Tây Nam.
Hiện nay ta giữ được lãnh thổ như trong bản đồ người Pháp làm cho ta cũng chưa chắc đã nổi.
Kì sau :Sự đấu tranh của người Việt chống chế độ thực dân Pháp và sự xuất hiện của những người cộng sản. 

***

Trái với những lo ngại căng thẳng mà thời gian tất cả mọi người VN yêu nước đều bận tâm về mối nguy cơ ăn hiếp lấn át của một TQ đang vùng dậy, vị thế của VN ngày nay đối với TQ là mạnh nhất so với tất cả các thời kì lịch sử của dân tộc. Xưa kia cha ông ta lúc thì bị đô hộ, lúc độc lập lúc nào cũng nơm lớp lo sợ họ lại tràn xuống. Thời hiện đại khi ta vỗ ngực là anh hùng, từng đánh thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ thì chính là lúc yếu đuối nhất so với TQ. Lúc đó ta không thể đứng nổi bằng chính đôi chân của mình mà phải dựa hoàn toàn vào họ, từ viên đạn khẩu súng đến thỏi lương khô bỏ miệng, nên họ cướp biển lấn đất cũng ngậm đắng nuốt cay. Nay so với TQ ta vẫn yếu, nhưng ít ra không bị trói tay trói miệng như ngày xưa vì hai lẽ : Kinh tế cũng có thể tự lập và hoàn cảnh thế giới cũng thay đổi, VN cũng như TQ không thể đơn phương gây chiến mà không sợ làm phiền đến ai đó.
Như tớ đã viết ở những post về VN - TQ, chuyện lình xình cắt cáp ngoài Biển Đông là phản ứng cảnh cáo cuả TQ qua việc VN, do hoàn cảnh bị ép có nguy cơ mất biển đảo, đã có ý đồ quốc tế hoá tranh chấp, tức là định lôi Mỹ vào, nhằm hậu thuẫn trước TQ khổng lồ. Nhưng tiếc thay Mỹ cũng lừng chừng không dứt khoát, tuyên bố nửa vời và mới đây Mỹ đã quyết định bỏ rơi VN, chọn Philipin và Úc làm đối tác tranh chấp biển đông. Thông điệp của Mỹ quá rõ ràng: Cương quyết cảnh giới lưu thông thuyền bè qua phía nam biển Đông và đứng ngoài vùng tranh chấp trong biển Đông.
Phía VN không còn lựa chọn nào khác trước một đối thủ khổng lồ, là phải chấp nhận phương án của TQ: Chỉ giải quyết song phương. Và hàng loạt các phái đoàn của VN, từ bộ ngoại giao, quốc phòng, đến tổng bí thư phải sang Bắc kinh để cam kết với TQ. Đến bộ trưởng quốc phòng và tổng cục trưởng tổng cục chính trị cũng phải vào sứ quán TQ ở Hà nội để làm rõ quan điểm.
Do đó, theo ý tớ, giữa TQ và VN trong vòng 20 năm nữa sẽ không có cuộc đụng độ quân sự nào xảy ra. Việc mua sắm vũ khí của VN không phải để đối phó với TQ, mà là nâng cấp thường kì quân dụng trong mặt bằng chung của quân đội những nước khác, khi điều kiện kinh tế cho phép. Còn nói chuyện vài cái tầu ngầm, vài chục chiếc máy bay để chống lại được TQ thì chỉ là trò cười. Chưa nói đến việc làm chủ được kĩ thuật tầu ngầm trong tác chiến VN cần phải có thời gian dài. Và tàu ngầm muốn tham chiến được trước hết phải có căn cứ hải quân với trang bị hiện đại làm công tác hậu cần, và hệ thống vệ tinh dẫn đường khi ra trận, cái đấy VN chưa có.
Mình có đọc đâu đó ở trong này rằng đánh Mỹ còn không sợ nữa là với TQ. Xin thưa xưa đánh Mỹ còn có các nước khác chống lưng, cần máy bay họ cho,cần tên lưả họ chở sang. Nay phải tự mình đi mua hết, mà lương của bạn mua được mấy viên đạn?
Do vậy “mối tình” VN - TQ sẽ còn êm dịu mãi mãi cho đến khi ý đồ của Mỹ thay đổi. Nhưng trái với các chuyên gia dự đoán, trong tương lai, theo ý tớ, sẽ không có xung đột giữa Mỹ và TQ. Mỹ sẽ nhượng bộ TQ trong một vài điểm nào đấy và hai bên cùng tồn tại xen kẽ chia chác quyền lợi. Xung đột lớn trong tương lai sẽ là giữa TQ và Nga. Khả năng Nga sẽ mất vùng viễn đông là rất lớn. Tiếc thay Nga cho đến nay vẫn lẻ loi, chưa có một đồng minh nào, trong khi đó Úc đã nhanh chân quàng vào Mỹ trước hiểm họa Trung hoa.
Nhưng các bạn chớ mừng vội, tuy không có nguy cơ đụng độ quân sự nhưng nguy cơ khác trước vấn nạn Trung hoa của VN còn hiểm nguy hơn nhiều. Đó là diễn biến hoà bình kiểu TQ đang diễn ra trên từng lãnh vực trên đất nước VN. Hai vấn đề hiểm nguy nhất là lãnh vực kinh tế và nhập cư trái phép. Những chuyện đó không hẳn là do chỉ đạo của chính phủ TQ, mà đơn giản ta kém hơn họ. Hàng hoá họ rẻ hơn tốt hơn, sản xuất ta tê liệt. Ngay khi ta sản xuất tốt, nhưng chỉ bán được và xuất khẩu được do giá bán ra hợp lí cũng chỉ nhờ mua được nguyên liệu của TQ giá rẻ, tức là ta phu thuộc họ. Còn nhiều chuyện thu mua buốn bán của lái thương, vệ sinh an toàn thực phẩm có xuất xứ từ TQ...
Xưa có vị hiền triết đã nói : Chiếm được thành mà không cần động binh ấy mới là tướng giỏi.
Xin người Việt Nam nhớ cho.
***
Viết cho Việt Nam máu lửa nước mắt- Quê hương tôi
Sau một thời gian sốc vì kẻ chiếm đóng quá mạnh mẽ nhưng dần dần do mâu thuẫn do quá trình chung sống cọ sát quyền lợi phát sinh trong quá trình phát triển kinh tế cùng với xã hội, dân thuộc địa bắt đầu nảy sinh mầm mối chống đối. Có hai xu hướng chính : Cùng cộng tác học hỏi để có thời cơ sau này, hay, dùng bạo lực, kể cả mượn thế lực bên ngoài, như Nhật, để đuổi Pháp.
Điển hình của xu hướng thứ nhất là ý tưởng của cụ Phan Châu Trinh. Cụ chủ trương trước hết nâng cao dân trí, học hỏi người Pháp sau sẽ tìm cách cứu nước. Ngay thời đó chủ trương đó đã bị phản đối kịch liệt và tại thời điểm ngày nay, thế kỉ 21, nhiều trí thức VN đã lấy làm tiếc là dân tộc không đi theo hướng đó. Nhưng các trí thức đó đã luận điểm một quan điểm lịch sử mà không đứng trên bối cảnh lịch sử lúc đó. Thế lực thực dân da trắng, hay xã hội phương Tây hồi đó chưa cởi mở văn minh như bây giờ. Xã hội phương Tây cùng với chính kiến xã hội lúc đó còn rất dã man, coi các sắc dân da màu khác là đáng bị cai trị, phân biệt chủng tộc, không cho cơ hội mảy may nào tiếp cận. Do đó, ý tưởng của cụ Phan, áp dụng vào lúc đó, là ảo tưởng,chẳng khác gì ru ngủ dân ta ngồi im cho Pháp cướp bóc. Thật là nhầm lẫn lớn đánh đồng xã hội phương Tây thời thuộc địa, tích lũy tư bản hoang dã với xã hội phương Tây văn minh thời hội nhập bây giờ. Một sự kiện lịch sử phải xét trên bối cảnh lịch sử lúc đó, bằng không, chỉ là những ngụy biện nông cạn.
Xu hướng thứ hai, mà nổi bật có lẽ là cụ Phan Bội Châu, định mượn Nhật đuổi Pháp. Đây là sự ngây thơ về chính trị. Và cuối cùng thất bại là lẽ đương nhiên. Khi ra toà đại hình Đông Dương, Cụ phải một mực khẳng định không chống lại nhà nước Bảo hộ mới thoát án tử hình.
Ngoài ra còn có một số phong trào lẻ tẻ khác như Quốc dân đảng nhưng nặng về khủng bố hơn là có chiến lược lâu dài.
Sự xuất hiện của nhà nước Xô Viết với Lê Nin đã thổi ra một hướng gió mới cho những người yêu nước Việt nam. Họ đã nhận ra rằng muốn có thế và lực trước hết phải có hậu thuẫn của một đảng chính trị lấy số đông làm gốc, và không gì hơn là đảng cộng sản, lấy lực lượng vô sản làm nòng cốt.
Ba miền Bắc Trung và Nam kì đều có những tổ chức của đảng cộng sản hoạt động riêng rẽ độc lập. Chỉ khi Nguyễn Ái Quốc, theo chỉ thị của quốc tế cộng sản, làm trung gian, hợp nhất lại, lấy tên là đảng cộng sản Đông Dương.
Nhưng những người cộng sản lại nhầm lẫn giữa quyền lợi giai cấp và quyền lợi dân tộc. Vấn đề mất nước không phải chuyện riêng của giai cấp vô sản mà của cả các tầng lớp khác, cho dù lúc đó do vô ý hay bắt buộc, ít nhiều có dính líu tới thực dân Pháp. Với mục tiêu phản đế phản phong, trí hào địa đào tận gốc trốc tận rễ đã vô tình đẩy một lực lượng lớn của dân tộc sang phía bên kia chiến tuyến, và sớm muộn rồi cũng có cảnh nồi da nấu thịt.
Ngay cả khái niệm đảng của giai cấp vô sản lúc đó cũng không có sức thuyết phục. Thời thuộc địa, giai cấp vô sản VN chưa trưởng thành đúng nghĩa như giai cấp vô sản các nước công nghiệp phương Tây, nên chưa đủ phẩm và chất của một đảng vô sản, do đó có nhiều phần tử cơ hội lọt vào đảng, như nhận xét của quốc tế cộng sản.
Hơn nữa An nam lúc đó 95 % là nông dân, do đó vấn đề sở hữu ruộng đất, người cầy có ruộng là trái với quan điểm sở hữu nhà nước của nhà nước vô sản. Do sự mâu thuẫn đó, mà suốt chiều dài tồn tại, cho đến bây giờ, vẫn chưa có chính sách nhất quán về tư hữu, nhất là ruộng đất, là khả năng gây tiềm tàng bất ổn cho xã hội.
Với những thực trạng như thế, không thể làm cuộc cách mạng vô sản để giải phóng đất nước được. Và sau đó đã chứng minh, những người cộng sản đã tạm thời gác lại nhiệm vụ Phản phong, chỉ phản đế. Nhưng nhân tố thành công lại nằm hoàn toàn ở bên phía ngoài của VN cộng với các tổ chức chân rết của đảng cộng sản ở khắp cả nước đã giúp cho việc cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần trọng Kim thân Nhật. Và để tiếp theo cho cuộc cách mạng vô sản triệt để là câu chuyện nhiều máu và nước mắt.
***
Viết cho Việt Nam máu lửa nước mắt- Quê hương tôi
Viết về lịch sử VN cuốt thế kỉ hai mà không nói tới một nhân vật sáng chói, Hồ Chí Minh, thì không phải nói về lịch sử.
Cụ Hồ Chí Minh đã đi vào lịch sử như tất cả các anh hào quang vinh của dân tộc như Lê Lợi, Quang Trung , do đó có nói thêm hay nói xấu cũng bằng thừa.
Nhưng vì phần lớn người Việt sống cùng hoặc cận kề với thời của Cụ, nên những nhận xét vẫn mang đầy cảm tính cá nhân, do sự chao đảo của thời cuộc mà vì số phận cá nhân vô tình hay bắt buộc, mà có những nhận xét nghiêng về chiều này và chiều kia.
Bài nói sơ qua sau đây, trong mục chung viết về Đông Nam Á, sẽ cố gắng tóm tắt một cách trung thực nhất về nhân vật lịch sử này, trên quan điểm khoa học xã hội, đứng ngoài các tranh chấp lợi ích về chính trị.
Trước hết, Cụ Hồ Chí Minh xuất thân từ mộtgia đình dòng họ sĩ phu . Thân sinh ra Cụ là bạn bè đồng tâm đồng cốt với các bậc tiền bối nhà nho yêu nước của Xứ Nghệ như Phan Châu Trinh hay Phan Bội Châu. Ông tổ của dòng họ là Hồ Hưng Dật. Dòng họ này trước đã từng hai lần làm Đế Vương nước Nam : Hồ Quí Ly và Hồ Thơm(Nguyễn Huệ) . Nên khi thành danh Cụ lấy lại tên là Hồ Chí Minh, họ cũ của ông nội Hồ Sĩ Tạo.
Ở Cụ Hồ Chí Minh, theo nhân tướng học Á Đông, là người có hội tụ tất cả những ưu điểm của người Á Đông, lanh lẹn, tinh tường, thông minh với đôi mắt sáng long lanh, tai dơi mặt thuôn hình chuột và đặc biệt có giọng nói rất ấm áp, ai cũng có thiện cảm, kể cả đối thủ, khi gặp mặt nói chuyện. 
Nhưng cũng vì là tiêu biểu cho người Việt Nam thì Cụ cũng có cái hạn chế tiêu biểu nhất của người VN: Không có tư duy sâu sắc và cho nên thiếu tầm nhìn chiến lược, đưa ra những lựa chọn gây thảm cảnh rất ghê ghớm trong những bước ngoặt của lịch sử đất nước, sẽ nói rõ ở sau trong từng trường hợp cụ thể.
Ngược lại, cách giải quyết tình thế rất nhanh trí, khôn khéo giúp cho đạt được rất nhiều thanh công. Và đặc biệt, trong lúc đàm phán tranh chấp hay công việc bình thường, Cụ thường tấn công theo ngả tình cảm cá nhân, lấy lòng đối phương. Ví dụ khi đi Pháp đàm phán về Hiệp đinh sơ bộ 6.3, Cụ cho Phạm văn Đồng làm trưởng đoàn đàm phán còn mình đi vận động vòng ngoài. Lúc đàm phán bế tắc, có nguy cơ bị tan vỡ, Cụ phải hai lần một mình lúc 2 giờ đêm mò vào nhà Bộ trưởng thuộc địa, trưởng đoàn đàm phán Pháp, nói chuyện “tình cảm”. Sau này, vị bộ trưởng người Pháp đó trở thành bạn thân của VN, hết lòng ủng hộ VN trong chiến tranh với Mỹ và là chính khách phương Tây duy nhất có mặt tại đám tang Cụ. Vào năm 1946 ở Hà nội, khi tiếp chuyện viên sĩ quan phái bộ Đồng minh, sau khi làm việc,Cụ đã mời cơm và dặn gia đình tư sản giúp làm bữa cơm đó phải tìm bằng được loại rượi mà viên sĩ quan đó thích uống. Lúc đó Nguyễn Tường Tam dựa vào Quốc dân Đảng chống phá chính phủ Lâm thời, Cụ phải vận động dân góp vàng và thuốc phiện đút lót Tướng Quốc dân Đảng và Cụ thân chinh bất ngờ đến nhà riêng thăm Nguyễn Tường Tam. Cụ cho cận vệ vào nói “ Cụ Hồ đến thăm anh đó “ Nguyễn tường Tam đang mặc đồ trong nhà nằm trên võng vừa nghe xong vội vàng đang xỏ dép đứng dậy thì Cụ xông ngay vào, làm cho chủ nhà hoàn toàn vào thế bị động. Hay trong lúc ốm đau được các y tá bác sĩ Trung quốc chăm sóc thì thích nghe bài hát Trung Hoa, chả phải vì mê nhạc Trung Hoa mà vì tính mạng mình nằm trong tay người ta, lấy lòng một chút. Hay mê món ăn sườn chua Quảng Châu, mặc dù các đầu bếp đã được học, cứ nhất thiết đại sứ Tàu tự nấu mới khen ngon...
Tư tưởng Hô Chí Minh, nếu có , là tư tưởng ưa dùng bạo lực. Ngay từ thời thanh niên khi sinh hoạt trong nhóm người Việt yêu nước ở Paris, Nguyễn Tất Thành luôn luôn đưa ra và bảo vệ lí lẽ đến cùng dùng bạo lực ngay tức thì đánh đuổi thực dân Pháp. Các sĩ phu đã nói ngay:”Anh nói dùng sức đuổi Pháp ngay bây giờ thì lấy gì mà đánh, chẳng khác chi nướng mạng dân đen cho giặc. Anh có muốn đánh Pháp thì anh hãy về nước ngay mà đánh, ở lại đây làm chi”. Anh Thành vẫn quả quyết “ Thế còn đợi cho Pháp đè đầu cưỡi cổ đến bao giờ nữa” Và sẵng giọng lại khi có một bác cao tuổi từ Mác xây lên Pari họp định phát biểu” Còn bác này nữa, lại muốn gì nữa đây”, làm bác phải im lặng.
Trước khi về nước, có bậc đại sĩ phu gửi bức thư ngỏ cho anh Nguyễn, nói việc nước có gì cứ hỏi anh Nguyễn nhưng Cụ cũng lưu ý là anh Nguyễn chưa lường hết được hậu quả của việc anh sẽ làm. Cụ đã lo ngại cách làm đó mang mâu thuẫn của thế giới về cho dân Việt, thành đại hoạ. Và Cụ đã có lý.
Hay trong thời đất nước bị tạm thời chia cắt, trước sự đắn đo thống nhất đất nước bằng hoà bình hay bằng bạo lực thì Cụ Hồ Chí Minh gọi ngay Lê Duẩn, một con người cương quyết dùng bạo lực trong Nam, và là người hoàn toàn xa lạ tại Trung Ương, ra ngoài Hà nội và trao cho chức bí thư thứ nhất đảng Lao động, nay là cộng sản Việt nam. Bằng cách đó Cụ đã quyết thống nhất đất nước bằng con đường bạo lực nhưng bên trong các cuộc phỏng vấn phát biểu vẫn nói yêu hoà bình ghét chiến tranh. Câu nói “ Ta có chính quyền trong tay các chú sợ gì” hay “ Cái đũa cong muốn uốn thẳng thì phải bẻ quá sang phía bên kia“ đã bật đèn xanh cho chính quyền của Cụ đàn áp không thương tiếc những người trái chiều. Khi đội cải cách kết án tử hình bà Năm, Cụ nói không muốn tử hình người đầu tiên là đàn bà, không đánh đàn bà dù chỉ bằng cành hoa nhưng dưới bút danh khác, cụ viết trên tờ Chiến Sĩ, tiền thân của báo Quân đội Nhân dân, bài “ Địa chủ ác thật”kể rằng địa chủ chủ Năm đã giết tới hai trăm nông dân. Còn tại sao lại có cải cách ruộng thì ta đi ngoài lề nói thêm một chút.
Cho đến thời điểm này, chưa ai nói đúng nguyên nhân chính của cải cách ruộng đất. Đúng? Sai? Hay thực hiện sai? Đi quá trớn?.
Cải cách ruộng đất đối với nạn nhân và xã hội miền Bắc là thảm khốc, nhưng đối với đảng cộng sản Việt nam là bước đi đúng đắn hoàn toàn cần thiết . Vì sao?
Trước khi giành được chính quyền, Đảng cộng sản là tổ chức ngoài vòng pháp luật, hoạt động bí mật. Cơ sở của đảng hoàn toàn không có gì, chỗ ăn ở còn phải nhờ người dân. Nhưng khi giành được chính quyền thì ngoài lực lượng chính trị cần phải có rất nhiều nhu cầu khác để hình thành một chính quyền, một bộ máy hành chính có thể hoạt động được .Từ cái trụ sở làm việc, cái ghế cái bàn để cán bộ ngồi hay những chi phí cho hoạt động của chính quyền cũng phải nhờ các nhà tư sản. Và chính quyền phải có giấy tờ, có người biết chữ làm sổ sách. Hồi đó dân ta hầu hết là mù chữ, tức là tầng lớp vô sản. Và để chính quyền hoạt động được tất phải có sự trợ giúp của những tầng lớp đã từng bám đít tây, tiểu tư sản, nhà văn bác sĩ nghệ sĩ địa chủ...Như vậy chính quyền vô hình chung, được xây dựng bằng vật chất cuả giai cấp tư sản và kĩ năng hoạt động được nhờ vào tầng lớp tri thức khác .Và mặc định, những người của hai tầng lớp đó, vì có công có khả năng nên đã nắm nhiều chức vụ trong chính quyền kháng chiến. Đảng cộng sản biết điều đó nhưng không thể làm khác được vì bản thân không dựng nổi một chính thể hành chính có thể hoạt động được, nhất là về kĩ năng và vật chất. Và cách mạng” vô sản ”Việt nam có lẽ sẽ chuyển dịch sang hướng khác nếu như Mao Trạch Đông không thắng Tưởng giới Thạch. Sau khi đảng cộng sản Việt nam đã tìm được người đỡ đầu là đảng CS Trung quốc. TQ họ chịu hoàn toàn trach nhiệm về tất cả mọi mặt, hành chính chính sách tổ chức cán bộ và tất nhiên về vật chất nên đảng cộng sản VN bắt đầu có đủ sức và nắm lấy cơ hội gạt những phần tử trên ra khỏi cơ thể mình. Và cải cách ruộng đất, người cầy có ruộng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của chiến dịch đó. Nhiều sĩ phu trí thức lúc sắp bị bắn mà vẫn kêu oan vì họ nghĩ rằng đảng chỉ làm cải cách RUỘNG ĐẤT nên nếu bắt họ là oan .”OAN CHO TÔI LẮM CỤ HỒ ƠI” là câu nói cuối cùng của nhiều nhà tư sản, trí thức ngay từ đầu mang tài sức tiền bạc theo Cụ Hồ đánh Pháp, trước khi bị đội cải cách xử tử.
Có một sự lầm lẫn lớn, nhất là phía hải ngoại, nói Cụ Hồ là người mang chủ nghĩa Mác Lê vào VN. Khi đảng cộng sản đang hoạt động mạnh mẽ nhất tại ba xứ Bắc,Trung và Nam kì thì Cụ hầu như vẫn đang đứng bên lề cuộc đấu tranh, đang làm cái chân nghiên cứu sinh vô bổ tại đại học Phương Đông Matxcơva. Chỉ khi Cụ làm liên lạc viên phụ trách chuyển giao thư từ từ Đông Dương tới Quốc tế Cộng sản và ngược lại thì mới bắt đầu bám rễ vào đảng cộng sản VN. Trong văn khố của trung ương đảng cộng sản Liên xô vẫn còn lưu tài liệu của tổng bí thư Hà Huy Tập phàn nàn Nguyễn Ái quốc tự động sửa đổi thư từ từ Đông Dương gửi cho Quốc tế Cộng sản .
Cụ Hồ là con người thực dụng, hiểu theo nghĩa tích cực, Pragmatisch, biến hóa khôn lường nhưng đối với tiêu chuẩn của người Cộng sản là vô nguyên tắc. Chính Stalin đã công khai nhận xét như vậy.
Cái vô nguyên tắc trầm trọng nhất là liên hệ với Lâm Đức Thụ. Mặc dù quốc tế cộng sản đã chính thức thông báo Lâm Đức Thụ là mật thám Pháp mà cụ vẫn dùng cơ sở của họ Lâm ở Quảng Châu làm địa điểm học tập cách mạnh cho các đảng viên từ Việt nam qua. Trong một cuốn hồi kí có viết, sau khi khoá học kết thúc, có chụp ảnh. Hồi đó chưa có phim mà chụp bằng miếng kính tráng nitrat bạc, Cụ Hồ giả vờ xem miếng kính rồi” lỡ tay” đánh rơi miếng kính chụp hình Cụ. Hà Huy Tập viết thư lên quốc tế cộng sản đòi khai trừ ra khỏi Đảng và đề nghị tử hình Nguyễn Ái Quốc.
Sai lầm về chiến lược lớn nhất là vào năm 1945. Khi Nhật đảo chính Pháp và sau đó phát xít Nhật đầu hàng đồng minh thì ở Việt nam đang có khoảng trống quyền lực, thời cơ chín muồi cho cướp chính quyền. Nhân cuộc tuần hành biểu tình của công chức Hà nội ủng hộ chính quyền thân Nhật của Trần Trọng Kim ngày 19 tháng Tám năm 45 thì Việt Minh lên khán đài giật Microphôn, kêu gọi lật đổ chính quyền, thành lập chính thể mới. Và đến ngày 2.9 tuyên bố độc lập. Và điều tai hại Cụ đã lựa chọn nhầm về chiến lược. Cụ đã không nhìn ra xu thế chung của khu vực là sự thắng thế đang đi lên của phe Xã hội chủ nghĩa và Việt nam không thể, không nổi tách rời và lực lượng nòng cốt của cách mạnh Việt nam lúc đó là Việt Minh có đến 90 phần trăm là lực lượng cộng sản, hoàn toàn có khả năng lập được một nhà nước chuyên chính lúc đó. Nhưng Cụ đã chọn cho VN là một nhà nước Cộng Hòa, theo xu hướng, nhắc lại, chỉ theo xu hướng phương Tây, nhằm bật đèn xanh cho phe đồng minh, phe thắng trận. Nhưng Anh Mỹ biết Cụ là người cộng Sản, còn Stalin từ trước đã biết Cụ là người theo hướng dân tộc chủ nghĩa, do đó không bên nào công nhận chính quyền của nước Việt Nam Dân chủ cộng hoà. Nếu VN lúc đó tuyên bố theo CNXH thì có khả năng Stalin sẽ đứng ra bảo trợ. Và hậu quả tai hại là phe thắng trận coi VN là nước vô chủ, phía Nam thì quân Anh, phía Bắc thì quân Tưởng giới Thạch vào tiếp quản. Sau đó quân Pháp vào thay thế quân Anh, mở đầu cho cuộc xâm lăng lần thứ hai của thực dân Pháp.
Không thể phủ nhận ý và tâm của Cụ, dù với mục đích gì chăng nữa, muốn nước VN thành một nước Cộng hoà và dân chủ. Nhưng ý muốn mà không nhận ra trào lưu lịch sử lúc đó, khi phe XHCN đang thành một cơn bão táp kéo dài từ nước Đức qua Đông Âu trải qua Liên xô, TQ tới VN, thì chỉ gây thảm hoạ cho dân tộc .
Sai lầm tiếp theo là kí Hiệp ước sơ bộ mùng 6.3 với Pháp. Mục đích chính là muốn đuổi quân Tưởng giới Thạch về nước. Nhưng phải trả giá rất đắt và sự thành công lại trông mong vào “thiện chí”của người Pháp và thực tế đã xảy ra cuộc chiến đẫm máu không cần thiết và chính quyền VN càng lệ thuộc vào người khác, ông hàng xóm, nhiều hơn.
Đành rằng quân Tưởng vào giải giáp phát xít Nhật là đội quân ô hợp, mang theo cả gồng gánh vợ con sang. Tướng lãnh thì nghiện hút, quân lính thì nhũng nhẽo làm tiền, thậm chí khi đi ăn phở còn xin thêm hai ba lần nước dùng nhưng nguy hiểm hơn cả là quốc dân đảng Việt nam dựa hơi quân Tưởng định tiếm quyền. Nhưng để đuổi được quân Tưởng về thì qua hiệp ước Sơ bộ thì phải nhường toàn quyền quản lí 6 tỉnh Nam bộ cho Pháp và đồng thời quân Pháp được thay thế quân Tưởng kéo ra miền Bắc. Làm như vậy chả khác nào đuổi cáo cửa trước rước báo cửa sau và là một tính toán rất sai lầm về chiến lược.
Thứ nhất, Pháp quay trở lại VN đã không giấu giếm là muốn lập lại thời thuộc địa huy hoàng trước kia như tên tướng Xác lờ Đờ gồn (Charles de Gaulle) đã hống hách tuyên bố và làm như vậy chả khác nào giúp Pháp chiếm được miền Bắc không tốn một viên đạn. Cụ đã phải luôn thanh minh “Hồ Chí Minh này không bán nước”nhưng tính toán đó quả là ngây thơ về chính trị khi mà muốn nước nhà độc lập lại mời kẻ cướp trông nhà hộ. Và thực tế sau đó đã xảy ra điều hiển nhiên : Pháp đòi tước vũ khí của vệ quốc quân VN, và chính phủ phải bỏ chạy khỏi Hà nội, bắt đầu cuộc kháng chiến chống Pháp.
Thứ hai, về quân Tưởng giới Thạch. Quân Tưởng sẽ tự phải tan rã không cần dùng con bài Pháp vì lúc đó bên Trung quốc lực lượng của đảng cộng sản TQ đang trên đà thu được lợi thế. Cái này Cụ Hô Chí Minh đã đánh giá thấp tài năng của Mao trạch Đông và luôn tin vào khả năng của Tưởng giới Thạch. Lúc đó Cụ đã cử riêng một đặc phái viên của mình là Hoàng Văn Hoan luôn túc trực tại đại bản doanh của Tưởng Giới Thạch. Nếu có tầm nhìn chiến lược và cộng với những thời gian dài hoạt động trong phong trào quốc tế cộng sản thì Cụ phải biết lúc đó Liên xô vừa thắng trận, kết thúc chiến tranh nên sẽ có điều kiện dồn vũ khí cho phe Mao Trạch Đông tạo thế áp đảo đối với phe Tưởng. Và giả sử lúc đó phe Tưởng Giới Thạch thắng trận tại Trung Hoa thì chính phủ kháng chiến của Cụ HCM khó mà chống cự nổi với quân Pháp khi mà không có người chống lưng ở Việt Bắc. Về sau khi cách mạng TQ đã thành công, 1949, lúc đó chính phủ kháng chiến VN đã được TQ giúp đỡ từ khâu tổ chức, hành chính, vật chất đường lối chính trị và điều quan trọng hơn cả là có hậu phương an toàn phía sau khi bị Pháp dồn và o ép.
Tóm lại, vào bước ngoặt của dân tộc vào năm 1945, nếu Cụ Hồ Chí Minh tuyên bố thành lập nhà nước theo Liên xô thì chắc chắn Stalin, với tư cách ở phe đồng minh thắng trận sẽ đồng ý cho chính phủ Việt nam dân chủ cộng hoà quyền giải giáp phát xít Nhật tại Đông Dương thì không có cơ hội cho thực dân Pháp và quân Tưởng quay trở lại VN, đất nước tránh khỏi chiến tranh và bị chia cắt. Lúc đó hoàn toàn có thể vì lực lượng cướp chính quyền hơn 90 phần trăm là cộng sản. Nên nhớ rằng hồi đó chưa có khái niệm ‘Quốc gia” và ‘Cộng sản”. Khái niệm đó chỉ có sau này khi Pháp nhận ra là không thể tiêu diệt được chính phủ kháng chiến VN nên bày trò trao trả độc lập cho Việt Nam, thành lập ra nhà nước quốc gia Việt Nam và sau đó nhà nước này chuyển vào Nam dưới sự bảo trợ của Mỹ.
Thứ hai, nếu không có hiệp định Sơ bộ 6.3 thì sẽ không có cuộc chiến tranh với Pháp mà vẫn giữ được một nửa đất nước.
Hiệp định Giơnevơ được kí kết tạm thời lấy vĩ tuyến 17 làm ranh giới và sẽ tổng tuyển cứ để thống nhất đất nước. Thật là nực cười cho đến bây giờ vẫn còn người Việt còn ngây thơ nghĩ rằng không có tổng tuyển cử không có thống nhất đất nước là do phía Cụ Diệm hay do phía miền Bắc phá hoại. Sự chia cắt đất nước đã được quyết định bởi những thế lực bên ngoài. Do hệ quả của chiến tranh lạnh nên vòng quanh hệ thống xã hội chủ nghĩa được bao vây bởi những khu đệm để tránh xung đột giữa hai khối. Phía Tây có Đông và Tây Đức. Phiá Đông có Nam và Bắc Triều tiên và phía Nam có Bắc và Nam VN.
Do đó miền Nam VN là một mắt xích quan trọng trong chuỗi dây an toàn của “Thế giới tự do” do Mỹ đứng đầu. Trong thế đối đầu trong chiến tranh lạnh, Mỹ phải bằng mọi giá bảo vệ miền Nam, tức là phải giữ thế cân bằng về chiến lược cũng như Liên xô giữ bằng được các mắt xích của mình, sẵn sàng can thiệp đẫm máu vào Tiệp Khắc và Hung Ga ri vì quyền lợi an ninh của chính mình. Việc Cụ HCM tiến hành ngay giải phóng miền Nam bằng bạo lực ngay tại thời cao điểm của chiến tranh lạnh chẳng khác gì thách thức Mỹ, thách thức cả thế giới trước nguy cơ phá vỡ thế cân bằng đối đầu giữa hai phe khổng lồ. Và việc Mỹ phản ứng điên cuồng là đương nhiên, và hàng triệu thanh niên miền Bắc chỉ có AK và B40 làm mồi cho cho cỗ máy quân sự khổng lồ hiện đại của bom đạn Mỹ. Cứ 100 thanh niên miền Bắc vào Nam chiến đấu thì chỉ có 20 người vào tới chiến trường, còn 80 người bị bom Mỹ sát hại.
Việc tổng bí thư Lê Duẩn đưa ra đề cương cách mạng vũ trang miền Nam là hoàn toàn đúng, cả việc Nguyễn Chí Thanh vào tận Sài gòn thị sát tình hình rồi quả quyết có thể đánh được là đúng. Nhưng cả hai người đều chỉ đánh giá thực tại miền Nam riêng biệt, tách rời với bối cảnh quốc tế. Nhưng Cụ HCM phải biết vị trí của miền Nam trong thế đối đầu trong hoàn cảnh chiến tranh lạnh cực kì căng thẳng, nếu dùng bạo lực tất sẽ mang xung đột của hai phe về diễn ra trên đất nước mình, thảm khốc khôn lường. Nhưng Cụ vẫn làm. Nhẫn tâm hay không có tư duy chiến lược?
Theo tôi,nó nằm ở trong day dứt cá nhân. Hoàng Tùng có viết về 10 điều day dứt của chủ tịch Hồ Chí Minh, chẳng có điều nào là day dứt cả. Ở Cụ, điều day dứt duy nhất là đất nước bị chia cắt. Không có ai muốn đi vào lịch sử như một vĩ nhân mà trước khi đi cứu nước đất nước còn nguyên vẹn khi thành danh vương, đất nước lại chia cắt, hổ thẹn muôn đời.
Và cuộc chiến miền Nam ngày càng khốc liệt, không phân thắng bại, hao người tốn của và thực tế chỉ có người Việt nam đánh nhau từ khi Mỹ áp dụng học thuyết “ Việt Nam hóa chiến tranh”. Mỹ chỉ dùng hoả lực tối đa bằng pháo và máy bay ném bom, lính Mỹ không ra trận nữa.
Dịp may cho dân Việt, Kissinger, cố vấn an ninh của tổng thống Mỹ đã có bước đột phá ngoạn mục. Mỹ đi đường tắt, bắt tay với Trung quốc chống lại Liên xô, tạo ra một bước ngoặt trong thế toàn cầu, phá vỡ thế đối đầu chiến tranh lạnh và bỗng chốc Nam VN không còn là vị trí chiến lược của Mỹ nữa. Và tất nhiên Mỹ tìm cách rút lui trong danh dự bằng cách kí hiệp định Paris, mặc dù thừa biết, sau đó phía Bắc Việt sẽ thôn tính Nam VN.
Mặc dù Trung Quốc bắt tay với Mỹ là vì quyền lợi của riêng của TQ, nhưng qua đó Mỹ đã bỏ ngỏ Nam VN và miền Bắc có cơ hội kết thúc chiến tranh, giành phần thắng về mình. Do đó, lẽ ra ban lãnh đạo miền Bắc phải thầm cảm ơn Bắc kinh, nhưng thực tế lại quay ra đối đầu vì TQ “phản bội”, gây ra hậu quả tai hại về sau này.
Ban lãnh đạo miền Bắc còn phạm nhiều sai lầm về chiến lược, ngây thơ và tự cao tự đạo cho rằng chiến thắng toàn vẹn cuối cùng là do sức mạnh của hệ thống cùng chế độ, ý thức hệ mà không biết rằng do đối đầu chiến tranh lạnh đã kết thúc, không nhìn ra thế chiến lược toàn cầu mới, không còn là đối đầu với các hệ thống chính trị khác nhau nữa mà đối đầu về quyền lợi quốc gia lãnh thổ do đó vẫn coi Mỹ là kẻ thù và TQ thuộc phe ta. Ngay cả khi TQ tấn công xâm lược VN mà có vị lãnh đạo cao nhất VN vẫn chỉ đạo là “dù sao TQ vẫn là nước XHCN cùng với ta”.
Trong hồi kí của thứ trưởng ngoại giao Trần Quang Cơ có viết rằng VN và Mỹ cũng có những cuộc tiếp xúc để bình thường hoá quan hệ sau khi chiến tranh kết thúc nhưng vướng mắc về phía VN đòi Mỹ phải bồi thường 6 tỷ đô la là điều kiện tiên quyết nhưng phía Mỹ không chịu, lí do quốc hội Mỹ sẽ không chấp nhận???. Điều khoản bồi thường chiến tranh 6 tỉ Đô la nằm trong hiệp định Paris trong đó nêu rõ : Miền Nam VN có hai chính phủ, hai quân đội là chính phủ Việt nam Cộng Hòa với cờ vàng sọc đỏ và Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hoà miền Nam VN với cờ đỏ và xanh có ngôi sao vàng ở giữa nhưng miền Bắc san phẳng Nam VN. Bản thân mình thì xé toạc hiệp định song bắt người khác phải thực hiện hiệp định thì mới thấy nó trơ cùn tới mức nào, mà ông thứ trưởng không nhìn ra??
Nhân đây cũng nói, trong thời kì căng thẳng của chiến tranh lạnh, Mỹ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Mỹ đã kiềm chế được các bên cho khỏi đụng độ giữa hai phe khổng lồ với kho vũ khí hạt nhân. Nếu Mỹ không can thiệp vào Nam VN thì lúc đó những người Cộng sản sẽ tràn xuống và tạo ra hiệu ứng domino, gây bất ổn vùng Đông nam Á vì lúc đó Mao Trạch Đông đang chủ trương xuất khẩu “cách mạng”, nước nào cũng có nhóm Mao ít có vũ trang. Chưa kể đến, vào thời đó, chủ nghĩa xã hội vẫn đang là Euphorie trên toàn thế giới, sẽ tạo ra một loạt các “Bắc Triều tiên” chứ không chỉ một Bắc Triều tiên như bây giờ. Nói đến sự can thiệp của Mỹ vào Việt nam là xâm lược là bất công, khi mà họ bỏ ra hàng trăm tỉ đô la và sinh mạng của 60 nghìn con em họ ở một đất nước xa lạ vì sự ổn định chung của thế giới. Điều đó cũng giống như bảo bộ đội VN xâm lược Campuchia, khi mà người VN phải mất đi hàng trăm nghìn người thân của mình để cứu dân Campuchia khỏi chế độ diệt chủng mà không được một lời cám ơn, thậm chí tượng đài bộ đội tình nguyện VN ở Phnông pênh thỉnh thoảng còn bị làm nhục. 
Nhân đây cũng nói tại sao các chính trị gia phương Tây biết thừa chế độ diệt chủng Cam puchia tàn bạo man rợ, biết thừa chủ mưu là Trung quốc, biết thừa bộ đội VN sang can thiệp là cần thiết mà vẫn lên án là VN xâm lược, thậm chí ra nghị quyết tại Liên hợp quốc kết án VN? Là vì họ có tầm chiến lược, bằng động thái đó, có thể phải thí mạng cả hai dân tộc Việt và Campuchia, họ tỏ thái độ đứng hẳn về phía Trung quốc để lùa hẳn Trung quốc ra khỏi thế đối đầu trong chiến tranh lạnh. Và nguyên nhân thật của cuộc chiến tranh gây hấn với VN năm 79 của TQ không phải để dậy một bài học cho VN như Đặng Tiểu Bình tuyên bố, mà TQ muốn đưa ra một tín hiệu dứt khoát, rõ ràng với phương Tây là không còn hệ thống cùng ý thức hệ, xã hội chủ nghĩa, không còn chiến tranh lạnh nữa và Chiến lược của họ Đặng đã rất đúng: Từ đó, Tây phương bỏ cấm vận, hợp tác làm ăn với TQ và bây giờ họ đang vươn lên nhất nhì thế giới. 
Nói tóm lại, sự nghiệp của Cụ HCM hiện đã thành công mĩ mãn. Đất nước đã thống nhất, chính quyền nằm trong tay đảng của Cụ. Hồ Chí Minh, cũng như các bậc tiền nhân khác của dân tộc, đã lèo lái con thuyền dân tộc trong những bước hiểm nghèo của lịch sử. Nhưng những bậc tiền nhân khác chỉ có mỗi lo đánh ngoại xâm giành độc lập còn lại sau đó sẽ lập lại chế độ như lúc trước đã có sẵn còn Hồ Chí Minh muốn đi xa hơn nữa, một lúc làm hai việc : Vừa giành độc lập vừa xây dựng chế độ khác tốt đẹp hơn, như Cụ nói. Nhưng Cụ đã thất bại ở việc thứ hai. Hiện tình đất nước hiện nay là bằng chứng hiển nhiên. Việc thứ hai đã thất bại thì việc thứ nhất cũng không gọi là thành công, mặc dù tốn xương máu của hàng triệu người, như Cụ đã nói”Độc lập tự do mà không có hạnh phúc ấm no thì chẳng có ý nghĩa gì”.
Ở Việt Nam hiện nay thì Hồ Chí Minh được tôn thờ nhiều nhất, bởi vì Cụ là người thành công trong lịch sử mặc dù mắc nhiều sai lầm hay đi đường vòng tốn xương máu không cần thiết. Nhưng ít ai để ý vì quyết lược giải phóng miền Nam bằng mọi giá, mọi xương máu không chùn tay, không nản của Cụ và các đồng đảng trong thời kì căng thẳng của chiến tranh lạnh buộc Mỹ mệt mỏi, dân Mỹ chán ghét chiến tranh làm cho chính quyền Ních xơn phải tìm liệu kế khác và họ đã tìm và thấy cái mắt xích quan trọng là Trung Quốc và chặt phăng nó khỏi hệ thống xã hội chủ nghĩa, mở đầu cho thời kì kết thúc của chiến tranh lạnh, bắt đầu cho sự khủng hoảng và tan rã dần của các nước XHCN, mở lối thoát cho các nước Đông Âu tự giải thoát mình khỏi cái lồng XHCN.
Nhân dân Đông Âu phải biết ơn Bác Hồ hơn dân Việt Nam mới phải, tôi là tôi nghĩ vậy. 
Bài viết này nhân dịp ngày 19.5 ngày sinh của HCM. Nhưng ngày này Cụ cũng phịa ra để nhân dân Hà nội treo cờ đỏ sao vàng sau đó nói với phái bộ Đồng Minh là người dân treo cờ chào đón họ. 
Hết kỳ 1. Bài của con Lỗ Trí Thâm trên tnxm.net.