Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

CHÉM VỚI BA THÁNH

Phot_Phet: Chào bác em. Chào mừng bác em ra với Tam Đình nhậm chức Tổng quản nội vụ phủ.

Ba Thánh: Thật tâm tao cũng chả ham hố đâu, nhưng đại thần Cơ mật viện điều thì phải đi thôi. Chả biết có nên cơm cháo.

Phot_Phet: Chưa gì bác em đã xoắn. Cứ đúng nhiệm vụ, chức trách mà làm. Sau lưng bác em là bần nông chốc mép. Họ kỳ vọng ở bác em nhiều.

Ba Thánh: Chả có gì đáng để kỳ vọng đâu. Một con ốc vít như tao không thể bịt được lỗ thủng hệ thống của đoàn tàu Xuống Hố Cả Nút. Chúng đấm đá nhau và tao bỗng chốc biến mẹ thành khiên lẫn giáo.

Phot_Phet: Nghĩa là?

Ba Thánh: Vừa đỡ, vừa đâm. Chấm hết!

Phot_Phet: Em lại tưởng bác em là cái xẻng cơ chứ. Chả phải bác em tuyên ngôn là hốt tất còn gì. Bác em mà mần được thế thì quá là...Hốt Tất Liệt. Cũng có thể khai nên công nghiệp để đời nhưng cũng có thể liệt toàn bộ các cơ quan đoàn thể hế hế.

Ba Thánh: Đấy mày xem, mới đánh tí giặc mồm thôi mà đã nhốn nháo vả tao đôm đốp.

Phot_Phet: Bác em đếch gì phải đánh giặc mồm, cứ thượng phương bảo kiếm mà chém chả phải oách mấy lị chính danh hơn sao?

Ba Thánh: Đã đâu với đâu đâu. Gươm thì trao rồi nhưng quân tướng đã có đứa nào. Tao sợ nhất lũ ô hợp nhặt nhạnh, cắt bổ đó. Quân không tinh thì tướng cũng...bằng lồn.

Phot_Phet: Úi dồi ôi, bác em bậy thế. Hóa ra chưa binh bố, trận mạc gì ạ?

Ba Thánh: Chưa, còn phải chờ. Nên tao phải đánh giặc mồm là thế. Mày có ý gì hay không?

Phot_Phet: Theo em thì lập ra cái nội vụ phủ này cho bác cũng chả để làm đéo gì. Thay vì thế tăng quyền hạn và cơ chế kiểm soát cho bô lão Diên Hồng hội nhẽ hay ho và pháp trị hơn nhiều. Vửa chính danh lại mang tính đại diện.

Ba Thánh: Tao cũng nghĩ thế. Cân bằng và kiểm soát quyền lực không gì tốt hơn là giao cho Diên Hồng hội. Mỗi tội bọn ấy ngu và lười quá, lại kém chuyên môn và hay a dua. Chả biết đếch gì ngoài vỗ tay và ngủ gật.

Phot_Phet: Thế bác em có chương trình hành động cụ tỉ gì chưa?

Ba Thánh: Cứ chiểu theo chức trách, nhiệm vụ mà làm thôi. Nhưng tao ngại thằng cụ mày, Cả Chọng í. Mần mạnh quá thì cụ cho là phá, mần nhẹ thì đéo ai kinh. Nhẽ mần vừa vừa. Còn như thế nào là vừa vừa thì tao cũng chịu. Đánh chuột mà không được làm vỡ bình, mẹ, khó ngang lên giời.

Phot_Phet: Em đồ không khéo bác em còn bị mượn tay giết gà ấy chứ.

Ba Thánh: Thì tao lạ đếch. Nhưng phận sự thì cứ phải làm thôi. Chứ tao thật, để giết được hết lũ gà ngóe đó thì phải mất vài rừng gươm đao, chưa kể đến việc mất hết cán bộ lấy ai làm việc.

Phot_Phet: Bác em tin là quân tử vung gươm thì tiểu nhân đầu rơi, máu đổ?

Ba Thánh: Cũng chả mấy tin. Không cần thận đầu tao còn bay trước.

Phot_Phet: Nguy nhỉ?

Ba Thánh: Tại cụ mày cả đấy. Đánh đéo được nên lấy tao lấp lỗ châu mai. Toàn những nơi hòn tên mũi đạn mà không sắm tao bộ khiên đỡ mà toàn trang bị sấm truyền với nghị quyết thì ăn thua mẹ gì. Đánh trận chứ có phải chuyện cúng bái mới hóa vàng đâu mà ngồi đó khấn rồi đốt.

Phot_Phet: Chả qua cụ em cũng chả có cách gì, lực bất tòng tâm nên hay dựa tâm linh, bắt quyết.

Ba Thánh: Mày nên nhớ, lũ gà ngóe kia chúng thành tinh hết rồi, ngồi đó mà bắt ma. Vớ va vớ vỉn!

Phot_Phet: Bác em mà cao tay ấn thì An-nam hồng phúc muôn đời, nhẽ phải khắc bia dựng tượng.

Ba Thánh: Có phải tượng bia nào cũng tử tế cả đâu. Chỉ mong làm được việc gì đó để con cháu chúng mày có miếng mà đút vào mồm. Chứ tình trạng như này thì đến cứt cũng không có mà cắn. Rồi lại kéo nhau Xuống Hố Cả Nút.

Phot_Phet: Thế nhẽ hay hơn, bác em nhể?

Ba Thánh: Nên tao cũng cố chơi nốt ván cờ tàn. Cố gắng không để bị chiếu tướng, bắt vua.

Phot_Phet: Theo em thì cứ để cho chiếu tướng, bắt vua. Thua đi rồi đánh ván mới. Đỡ mất thời gian và nặng đầu. Cờ thế rồi thì đằng đếch nào chả thua mà bác em phải giữ.

Ba Thánh: Mày đúng loại phản động. Đừng dạy tao việc đánh cờ, đó có vẻ là môn thể thao mà giới quan trường chơi giỏi nhất.

Phot_Phet: Các bác cứ mải đánh cờ thế thì bần nông bọn em nhẽ chốc mép muôn đời?

Ba Thánh: Đời là ván cờ thôi. Tiếc là bần nông chúng mày lại luôn cầm...quân đen. Thế thôi nhé, đến giờ tao chém gió hội nghị rồi.

Phot_Phet: Bác em ngược đi. Em cũng lặn sắm tết đây.
Nguồn: Phẹt Liệt Trym

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

60 TỈ USD CÓ NHIỀU KHÔNG?

Tin tức cho hay, tổng nợ phải trả của các doanh nghiệp nhà nước ở thời điểm này là hơn 1,33 triệu tỷ đồng, tức hơn 60 tỷ đôla.
Đây là con số gây chấn động được đưa ra tại Hội nghị Chính phủ với các tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước, do Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chủ trì hôm thứ Tư 16/1 tại Hà Nội.
Nhiều bạn tự hỏi, số tiền 60 tỷ trên có nhiều không. Việc này tùy vào bạn đang đứng ở chỗ nào trên trái đất.
Hoa Kỳ có GDP (nominal) năm 2012 là 15 ngàn tỷ đô la, Việt Nam có khoảng 138 tỷ. 60 tỷ tương đương với hơn một nửa GDP của Việt Nam.
Doanh thu của Starbucks hàng năm khoảng 10 tỷ đô la và lãi khoảng hơn 1 tỷ. Như vậy tương đương với 60 năm làm việc của Starbucks với 150 ngàn nhân viên. Với người Mỹ thì không nhiều.
Dân thường ta thì sao. Nếu chia đều số tiền 60 tỷ đô la trên cho 90 triệu dân, mỗi người được 666$ (15 triệu đồng VN), chia cho dân số Mỹ 305 triệu, mỗi người được 197$.
Mỗi xuất McDonald (Big Mac) khoảng 5$ bao gồm bánh mỳ kẹp thịt, coca cola uống mệt nghỉ và gói khoai tây chiên. Với số tiền trên toàn dân Mỹ có thể sống được khoảng 40 ngày, không cần làm gì, mỗi ngày hai bữa fast food nhòe.
Nếu 90 triệu dân ta ăn phở, mỗi người 15 triệu đvn (25.000-30.000 đồng/bát), cũng được cỡ 500 bát. Nghĩa là gần cả năm liền, cả nước ta mỗi ngày hai bát phở, không phải một nắng hai sương, ra đồng cầy cấy
Chiều dài, rộng và bề dầy của tờ 1$, 5$, 10$, 20$, 50$ và 100$ hoàn toàn như nhau (0.0043″ dầy X 2.61″ rộng X 6.14″ dài).
Nếu xếp những tờ 100$ lên nhau thì 60 tỷ đô la có chiều cao tương đương với 65,5km.
Xếp nghiêng toàn tờ 100 $ bằng đoạn đường từ Hà nội về chỗ Phủ Lý giáp Ninh Bình. Nếu xếp tờ 10$ thì ngang đoạn Hà Nội – Huế.
Một tỷ người hiện dưới mức nghèo (thu nhập 1$/ngày) trên hành tinh thì có thể sống trong 60 ngày.
Quả đấm thép của Việt Nam ảnh hưởng mạnh như thế đó.
 
(Theo blog Hiệu Minh)