Có lẽ, Bộ Văn hóa, Thể Thao & Du lịch nên đổi slogan cho ngành du lịch Việt Nam thành “Đất nước ma thuật” - thay cho slogan đang dùng là “Vẻ đẹp bất tận” thì hợp lý hơn. Ở chỗ, dù đã gào lên ầm ĩ (chắc chắn không chỉ bằng nước bọt) nhưng đến nay, chả mấy ai nhớ slogan của Bộ. Thêm vào đó, “đất nước ma thuật” nghe ấn tượng hơn, hấp dẫn hơn và cơ bản, “slogan” này phản ánh chân thực những giá trị cơ bản mà Việt Nam đang sở hữu.
Sao lại gọi Việt Nam là “Đất nước ma thuật”? Trước
hết bởi để tìm kiếm những giá trị thật ở đất nước này cực khó, nếu chẳng muốn
nói là không thể. Nói cách khác, những giá trị thật không có đất sống trong môi
trường Việt Nam,
buộc phải sói mòn rồi cạn kiệt. Cũng xin lưu ý, môi trường Việt Nam mà tôi nói
ở đây không khu biệt trong nước hay ngoài nước hay thể chế chính trị nào mà ý
nói đến ở những nơi có mặt người Việt sinh sống. Đơn giản nhất như việc nói thật hay bị ném đá bởi người ta
chỉ chuộng lối nói dối, nói trái với suy nghĩ của mình. Sự giả dối ăn sâu vào máu
của người Việt - thứ mà thiếu đi, người Việt sẽ không còn là người Việt nữa. Tất
cả biến Việt Nam
thành một dân tộc vô liêm sĩ một cách đáng kính trọng.
Từ nạn giả dối tràn lan khắp các hang cùng ngõ hẹp, từ mạn xuôi lên mạn ngược, từ trung ương tỏa ra các địa phương để chẳng nơi đâu mà các khái niệm dễ dàng bị người ta…đánh tráo hơn thế. Nhà ma thuật David Copperfield có thể nổi tiếng ở đâu đó bằng cách đi xuyên vạn lý trường thành, có thể nhấc bổng cả đoàn tầu chục toa lên khỏi mặt đất, có thể biến con bồ câu trên tay thành con ngựa vằn (và ngược lại) nhưng đến Việt Nam thì chịu thôi. Bởi để biến một Đàm Vĩnh Hưng thành văn công cộng sản và phù phép một Trọng Tấn, Anh Thơ thành những kẻ vì cái tôi cá nhân và (gần như) phản bội lại đất nước thì chỉ có mỗi Việt Nam làm được. Chính xác hơn là mỗi Bộ Văn hóa Thể Thao Du lịch Việt Nam mới làm được, David Copperfield chịu. Nếu được đề nghị và trả cho một khoản thù lao kếch xù thì anh ta cũng chịu và chỉ biết ngơ ngác rồi bỏ của chạy lấy người.
Từ nạn giả dối tràn lan khắp các hang cùng ngõ hẹp, từ mạn xuôi lên mạn ngược, từ trung ương tỏa ra các địa phương để chẳng nơi đâu mà các khái niệm dễ dàng bị người ta…đánh tráo hơn thế. Nhà ma thuật David Copperfield có thể nổi tiếng ở đâu đó bằng cách đi xuyên vạn lý trường thành, có thể nhấc bổng cả đoàn tầu chục toa lên khỏi mặt đất, có thể biến con bồ câu trên tay thành con ngựa vằn (và ngược lại) nhưng đến Việt Nam thì chịu thôi. Bởi để biến một Đàm Vĩnh Hưng thành văn công cộng sản và phù phép một Trọng Tấn, Anh Thơ thành những kẻ vì cái tôi cá nhân và (gần như) phản bội lại đất nước thì chỉ có mỗi Việt Nam làm được. Chính xác hơn là mỗi Bộ Văn hóa Thể Thao Du lịch Việt Nam mới làm được, David Copperfield chịu. Nếu được đề nghị và trả cho một khoản thù lao kếch xù thì anh ta cũng chịu và chỉ biết ngơ ngác rồi bỏ của chạy lấy người.
Đàm Vĩnh Hưng chính xác chỉ là một ngôi sao giải trí, là ông
hoàng của làng showbiz và thứ tư tưởng nếu có chỉ là chủ nghĩa hiện kim hiện
vật. Anh ta làm nghề vì đam mê và kiếm tiền để nuôi dưỡng, tỉa tót đam mê. Chấm
hết. Đàm Vĩnh Hưng là người chịu thụ hưởng cuộc sống nên nơi nào đáp ứng được
cho sự thụ hưởng thì anh sẽ hướng về nó. Như từng có lần Đàm Vĩnh Hưng muốn
tuồn sang Mỹ nhưng kế hoạch bất thành (rớt phỏng vấn), anh đành phải ở lại Việt
Nam.
Trong não bộ của cộng sản, không có tên của Đàm Vĩnh Hưng. Nếu có chỉ là sự
tưởng tượng của dăm ba cái đầu đầy cám lợn ở đâu đó trong cộng đồng người Việt
ở hải ngoại.
Ngược lại là Trọng Tấn, dù hình ảnh không được phủ sóng theo
diện rộng, không nằm lòng trong mọi tầng lớp công chúng cùng với “mật độ” của
những lần ra album thưa thớt (và ca sĩ như anh cũng chẳng cần phải tung ra quá
nhiều album làm gì) nhưng trong lãnh địa nhạc đỏ, Trọng Tấn là địa chủ của
những địa chủ. Không chỉ co cụm trong lãnh địa nhạc đỏ mà vươn ra nhạc nhẹ, nếu
Thanh Lam được mặc định là diva hàng đầu thì không ai khác ngoài Trọng Tấn là
divo số 1 của nhạc Việt. Là bởi, xét về âm sắc, Trọng Tấn là giọng hát nam đẹp
nhất, quý nhất Việt Nam
hiện nay. Nói về tư duy âm nhạc, chẳng nam ca sĩ nào sở hữu được một tư duy âm
nhạc văn minh hơn thế. Tư cách thì miễn bàn, giữa một làng âm nhạc xô bồ và
nhộn nhạo, Trọng Tấn không bị cuốn theo vòng xoáy của thị trường mà tách hẳn
thành một dòng chảy riêng tư để giữ được cho mình một thế đứng từ tốn mà độc
tôn, vững chãi. Không dừng lại ở một giọng hát đẹp, một tư duy âm nhạc văn
minh, một tư cách sạch sẽ, Trọng Tấn còn là tấm gương, là đích đến mẫu mực của
các thế hệ ca sĩ sau này hay ít nhất nếu chả được thế, tài năng và tư cách của
anh vượt trội và hơn hẳn lắm anh, lắm bà cộm cán trong cái bộ có cái tên mỹ
miều Văn hóa Thể Thao & Du lịch. Với mình, Trọng Tấn là báu vật quốc gia.
Thông tin thêm: Hôm qua đọc được bài PV NSƯT Trần Bình –
Giám đốc Nhà hát Ca múa nhạc nhẹ Việt Nam mà ngẩn ngơ cả buổi. Bởi cái
đầu toàn bã đậu thế sao lại có thể chễm chệ ngồi vào cái ghế giám đốc Nhà hát Ca
múa nhạc Việt Nam
nhỉ! Quên mất, ở ta nếu chả dốt, chả nhạt và rỗng tuếch thế thì ai cho lên làm
quản lý văn hóa. Nhỉ!?
Trở lại với công điện của Cục trưởng Cục Hợp tác quốc tế
Nguyễn Văn Tình yêu cầu kỷ luật Trọng Tấn (và Anh Thơ) theo mình là một loại công
điện VỚ VẨN, NHẢM NHÍ. Công điện ấy nó RẺ TIỀN hơn cả Ngọc Huyền. Vì sao mình
bảo thế? Vì tinh thần của của cái gọi là công điện ấy nó đậm đặc mùi vị của sự
THÙ VẶT theo cảm tính cá nhân, là cái sự THỂ HIỆN TA ĐÂY QUYỀN LỰC của dăm ba
vị tai to mặt lớn (và dày nữa) của Bộ Văn hóa Thể Thao & Du lịch. Đấy thực
chất là TƯ ĐIỆN chứ CÔNG ĐIỆN quái gì. Ở đây hình như có sự lạm dụng quyền hạn để trút
bỏ những ẩn ức cá nhân, họ mượn cái CÔNG ĐIỆN cho sang để che dấu, lấp liếm cho
sự HÈN MỌN của mình. Là trừng phạt theo kiểu ĐÀN BÀ í. Ý, anh là người của Bộ
thuộc Trung Ương, quyền lực của anh to thế mà chúng mày dám đặt dưới cơ của mấy
thằng ở Ninh Bình à. Anh giận nên anh kỷ luật. Chuyện chỉ đơn giản thế chứ làm
đéo gì có cái gọi là ý thức chính trị gì ở đây. Ối giời, các anh mà ý thức
chính trị sâu sắc thế thì quá phúc cho đất nước này. Tiếc là những thứ mà các
anh đang hồn nhiên bày ra thì có độ lượng đến mấy thì người ta cũng khó mà cho
rằng các anh có ý thức chính trị. Nhân đạo (hay xuề xòa) hơn thì cứ cho là có
cơ mà cái ý thức ấy của các anh nó qua loa, đại khái lắm. Nó sơ xài một cách
đáng kinh ngạc.
Dưới đôi mắt của một người quan sát bình dân thôi người ta
cũng phải thấy Chương trình nghệ thuật chào mừng năm đoàn kết hữu nghị Việt Nam – Lào là
một sự kiện văn hóa đặc biệt quan trọng. Về mặt tư tưởng thì đây là chương
trình đánh dấu tình hữu nghị Việt Lào, nó có sự tham dự của các lãnh đạo cao
cấp của hai nước. Sâu hơn thế, có mù lòa đuôi chột thì cũng phải thấy giai đoạn
hiện nay là giai đoạn cực kỳ nhậy cảm, Việt Nam đang rất cần sự đồng thuận, ủng
hộ của các nước láng giềng trong khu vực trước sự nhũng nhiễu của Bắc Kinh thì
các chương trình như thế sẽ có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Trong khi Trung Quốc
tung tiền để mua khu vực, ta chả có nên chỉ tranh thủ cái tình thì phải biết tổ
chức sao cho cẩn thận chu đáo chứ. Mà chả cần phải đợi đến khi nhậy cảm, các
chương trình ở cấp quốc gia thế này phải được tổ chức một cách chuyên nghiệp,
bài bản bởi những
chương trình như thế là bộ mặt quốc gia kia mà. Nói xin lỗi, nhìn vào những gì các
bố đang làm người ta thấy các bố tổ chức chương trình nghệ thuật cao cấp mà còn
kém hơn văn nghệ đám cưới miệt vườn. Chuẩn bị thì qua loa, đại khái rồi cũng
chả có phương án bọc lót, dự bị để thay thế nếu có sự cố. Ai đời giao cho NSND
Quang Thọ, sắp đến ngày diễn thì nghệ sĩ này bị ngã thế là cấp tập cử Trọng Tấn
đi thay. Làm ăn kiểu đấy thì họ đỡ cho đã là may, lại còn dỗi. Nói xin lỗi, một
event, một hội nghị khách hàng người ta đã chuẩn bị trước đó vài tháng và có đủ
phương án thay thế trong khi đây là chương trình cao cấp mà các bố cứ duy trì
theo kiểu nhà quê. Xét nét nữa người ta thấy chả ai khác ngoài các bố cực kỳ
chủ quan và xem nhẹ mối quan hệ với Lào. Thử thay chữ Lào bằng Hoa Kỳ hay Nhật
Bản thì các bố có dám giữ cái phong cách tổ chức như thế không? Như vậy thì nếu
có ý thức chính trị thì các bố phải tự vả vào mồm các bố trước chứ làm gì đã
đến lượt Trọng Tấn hay Anh Thơ. Quên mất, các bố xưa nay mải mê làm bố mẹ đời
hoặc mặt đã dày như bê tông thì làm đéo gì còn khái niệm xấu hổ đẻ mà tự kỷ
luật mình. Mới nói là nuôi cái ngữ như các bố lãnh đạo Bộ Văn hóa Thể Thao Du
lịch hiện nay nó phí cơm phí gạo của dân kinh lắm! Chỉ giỏi ăn chia cho mập mặt
chứ có làm gì ra hồn đâu mà hở miệng ra là nó bảo đứa này ý thức chính trị non
kém, khép mồm lại thì nó bảo nghệ sĩ giờ đây đặt cái tôi của mình trên lợi ích đất
nước. Thằng nào trong Bộ Văn hóa
Thể Thao & Du lịch mạnh dạn bước ra vỗ ngực xưng tên bảo mình ý thức
chính trị sâu sắc để em Hà Cao và mọi người có cơ hội được nhìn thấy và
ngưỡng mộ thử xem. Toàn nói láo!
Tiện thể đang nói về ý thức chính trị thì cũng xin nói luôn
là khi làm văn hóa thì không cần phải đến chương trình chào mừng hữu nghị với
nước nào đó thì ý thức chính trị mới có dịp trỗi dậy mà nó phải được thể hiện
thường xuyên và rõ nét trong các hoạt động văn hóa trong nước. Mà các bố có
hiểu ý thức chính trị ở đây là gì không? Các bố làm lãnh đạo văn hóa mà phải
nói thật là các bố ngu và u mê lắm! Xin thưa các bố ý thức chính trị ở đây
không phải là ca đi ca lại mãi bài ca ngợi Đảng cộng sản quang vinh muôn năm,
chủ tịch Hồ Chí Minh sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta hay ca ngợi đất nước
thời đổi mới nhé bởi đó là thứ ý thức được hiểu theo nghĩa thô sơ và thấp nhất
có thể. Ý thức chính trị ở đây là ở chất lượng, là bề sâu của các chương trình,
lễ hội văn hóa. Đó là ý thức chính trị ở bậc cao, khi sở hữu được nền tảng ý
thức này người ta sẽ hiểu được giá trị to lớn mà văn hóa mang lại cho đời sống.
Các hoạt động văn hóa có chất lượng thì tự thân vẻ đẹp của nó sẽ lan
tỏa ra cộng đồng, len lỏi vào đời sống và từ đó Việt Nam mới đẹp lên được. Và từ sự đẹp
đẽ đấy nó mới tác động tích cực ra thế giới. Nói nôm na là đẹp từ bên trong đấy ạ! Đến đây thì các bố tự soi gương
thành tựu của các bố thử xem?
Ta chưa cần phải lấy ví dụ ở đâu cho xa. Hãy lấy một đất
nước bị cho là cực đoan, khép kín, kinh tế còn nghèo và lệ thuộc nặng nề vào
Trung Quốc là Bắc Triều Tiên nhé! Ở đất nước còn khó khăn là thế mà họ đã có
một lễ hội đặc sắc và gây ấn tượng mạnh với thế giới. Đó chính là lễ hội Ariang (Clip)
Nhìn lại xứ sở của các bố thừa mứa ý thức chính trị xem các
lễ hội văn hóa thế nào? Xin thưa là năm mười hai tháng, chừa mỗi cái toalet chứ đến
chỗ nào cũng đụng lễ hội. Này thì lễ hội hoa, sách, phim, nhạc, pháo, biển, dân
tộc, đua thuyền, trái cây, lựu đạn…Vài năm trở lại đây còn có lễ hội kinh khí
cầu – một lễ hội phải nói là vô duyên, vô hậu nhất Việt Nam. Trong khi bao lễ
hội giàu bản sắc của dân tộc đang dần bị mai một và cần được thời đại hóa thì
các bố chả làm dưng đi lôi về một lễ hội chả ăn nhập gì đến Việt Nam. Chắc ý các
bố là thời này nên tha hồ nhập lễ hội để được tiếng chịu hội nhập.
Lễ hội lắm liên hoan cũng lắm nhưng tổ chức chả ra đâu vào
đâu để cuối cùng, các lễ hội cứ thế mà thi nhau nhợt nhạt, thiếu sức sống rồi
chết yểu. Bởi lễ hội A cũng bân bẩn như lễ hội B, lễ hội B cũng nhếch nhác tựa
lễ hội C, lễ hội C thì lem luốc y chang lễ hội D, chả lễ hội nào ra lễ hội nào.
Công thức chung vẫn là dựng sân khấu hoa hòe hoa sói, treo dàn đèn nhấp nháy
rồi ca sĩ cứ thế mà quốc ca, đảng ca, tỉnh ca, ngành ca… Cũng chả nơi đâu mà
hội chợ, lô tô cùng các gian trò chơi có thưởng như ném lon, ném vòng, ném chun
cũng được cho là lễ hội. Nói cách khác, lễ hội ở ta chả khác những cái thai non
mà những ông bố bà mẹ đẻ không nỡ, nạo hút không đành, nó cứ ất ơ nửa làng nửa
chợ. Người ta cứ thích làm thật nhiều vào, rộn ràng vào, trước khi lễ hội diễn
ra thì nổ và khoe mẽ đủ các kiểu, rằng thì lễ hội của chúng tôi sẽ hay hớm thế
này, đặc sắc thế nọ nhưng sau đó cứ trôi tuồn tuột, lễ hội xong không còn để
lại chút ấn tượng gì. Có chăng dăm màn tố nhau của những người trong BTC. Mà
lỗi này đâu phải ở họ, đúng hơn là tầm vóc của các nhà quản lý văn hóa – ở đây
là Bộ Văn hóa Thể Thao & Du lịch quá kém. Kém cả về ý thức, về tài
Ngoài lễ hội ra thì dân trí và đời sống tinh thần của người
dân đang được Bộ Văn hóa Thể Thao & Du lịch ở ta lo lắng thế nào ạ? Ai ở
TP.HCM thi thoảng rảnh thì nhớ ra các công viên mà xem Sở Văn hóa Thể Thao
& Du lịch TP.HCM tổ chức các chương trình ca múa nhạc tạp kỷ trong những
dịp mừng Đảng mừng xuân thì không buồn nôn ói mửa mới lạ…Rồi cái gọi là văn
hóa của thủ đô ngàn năm văn vật hiện đang thế nào nhỉ!? Vứt mẹ nó vào sọt rác
chứ khỏi cần phải bình bàn làm gì cho đau đớn.
Tóm lại là, các bố ý thức chính trị cực kém, giỏi nhất có lẽ
ở khoản chơi gái, chia chác, ký cọt nhận tiền. Ra đến quốc hội, cùng với bộ
trưởng Bộ TTTT, bộ trưởng Bộ Văn hóa Thể Thao Du lịch phải nói là nhàn nhạ nhất,
lành lặn nhất sau mỗi kỳ họp vì các đại biểu quốc hội ở ta (vì thông minh quá
chả hạn) chỉ truy các Bộ đang nắm các lĩnh vực sát sườn với đời sống như giao
thông, điện đóm, thực phẩm, thuốc thang…còn văn hóa thì hiếm khi nào các đại
biểu quốc hội rớ tới. Mà có lẽ muốn rớ thì các vị í cũng chả biết rớ chỗ nào. Là
bởi văn hóa là một phạm trù trừu tượng, khó nắm bắt, nó không rõ ràng, chính
xác về mặt con số nên các đại biểu của nhân dân lờ luôn cho lành, cho đỡ mang
tiếng dốt nếu sẩy miệng. Thế nên mang tiếng là quốc gia có nền văn hóa dài bốn
nghìn năm nhưng hiện tại, chúng ta như một quốc gia vô văn hóa vậy. Nếu có chỉ
là thứ văn hóa giả cầy.
Mà ngẫm cũng buồn cười nhỉ! Công điện gần như là ý chỉ của
quốc gia, của đại cục, ít hay nhiều nó thiêng liêng lắm chứ đâu phải là thứ cứ
muốn, cứ thích cứ hứng lên bất tử là lôi ra ký hả các bố. Các bố được Đảng, nhà
nước giao cho trọng trách quản lý văn hóa thì trước hết phải ý thức được điều
đó chứ sao cứ hành xử như một lũ dở hơi thế!? Lần sau, muốn giải quyết những ẩn
ức cá nhân, những dỗi hờn vặt vãnh thì các bố tự điện rồi gọi ông bà, dòng tộc
các bố ra mà ký. Công điện là của nhà nước, không phải của ông bà các bố để lại
để rồi muốn làm gì thì làm, muốn ký sao thì ký. Lũ nhà quê!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét