Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

LINH CẨU

Thực ra lũ bạn gọi hắn là Linh mặt lìn. Nhưng tôi đồ rằng, nếu gọi thế thì tủi cho cái lìn quá, kể cả những cái lìn phụ khoa mãn tính không thuốc chữa. Tôi gọi hắn là Linh cẩu, bởi mặt hắn, nếu đem đi so với con linh cẩu thì xứng đáng hơn. Đấy là tôi cũng hồ đồ ví vội thế, chứ chưa biết chừng một ngày đẹp giời hắn bôn tẩu Phi châu gặp con linh cẩu, biết đâu con chó kia lại lăn ra chết vì
...nhục.

Hắn làm báo nhưng tịnh chả học báo ngày mịa nào, mà học bách khoa. Cứ như hắn nói, gọi hắn là nhà báo là một sai lầm khủng khiếp, mà phải gọi là kỹ sư báo thì đúng chuyên môn hơn. Báo chí với hắn, khác đéo gì ông thợ cơ khí, chuyên đục đẽo gò hàn. Đấy là tôi chưa biết có lành nghề hay không. Đã thế, hắn còn làm thơ. Và hắn sỉ vả rằng, ai đó gọi hắn là nhà thơ là một sự đồi bại không thể tha thứ. Tôi gọi hắn là lều thơ, hắn cười văng thực phẩm mà rú lên rằng, hay nhưng mà chưa sướng. Phải là biệt thự thơ, hiểu không? Biệt thự thơ Linh cẩu. Đèo mẹ, đã mất công ví von, kêu gọi thì tội đếch gì không vống mẹ nó lên. Đến cái sự vống lên mà còn rụt rè, khiêm tốn thì thơ hay thế đéo nào được. Là hắn tự sướng thế.

Hắn bằng tuổi tôi nhưng già như Các Mác, bụng cóc, trán hói, mặt táo tàu điểm xuyết nhiều lỗ rỗ. Cơ mà thôi, tả hắn tôi lại run tay, các bạn cứ hình dung cái mặt con linh cẩu thế nào là đích hắn. Tôi với hắn là bạn rượu, quen qua một thằng bạn. Tôi vốn lắm bạn, bởi tôi chia chúng ra làm nhiều loại, tỉ như bạn công việc, bạn tâm giao, bạn phượt, bạn nét..., và bạn rượu, như hắn.

Linh cẩu thuộc diện rượu cả ngày không say. Tôi thấy lúc nào hắn cũng bệt một xó, chủ yếu là rượu ké thôi, chứ ít khi thấy hắn chủ động cầm còi. Được cái có khiếu chém, say lên lại thơ nên cũng vui vầy, bạn bè thích mà rủ rê cho ké rượu. May cái là không nát, chỉ ngục mặt hay ngửa bụng mà thở phì phò, hồi lại dậy uống tiếp. Say đêm nay sáng tinh mơ lại lục tục nhổm dậy trả lái. Tôi không hiểu nó viết báo, làm thơ lúc đéo nào. Có hỏi, hắn chỉ khùng khục mà rằng, sản phẩm tâm hồn, trí tuệ của các thiên tài nó luôn thường trực ở lỗ hậu môn vào mỗi buổi sáng. Tôi không hiểu là nghĩa lý đéo gì! Nhẽ nó ỉa ra thơ, đái ra báo?

Xấu thế nhưng gái với hắn cứ gọi hàng đàn. Tuyền dạng lông lống thôi chứ không hẳn là đặc sắc. Thế là vĩ con mẹ nó đại rồi. Một thằng xấu như hắn, tiền lại không nhiều ( là tôi đoán thế), say tối ngày mà các em vẫn bu như ruồi bậu mép thế kia, không to nhớn thì còn ra cái thể thống chó gì nữa. Chứ không như đám bạn tôi, xe đẹp, tiền nhiều, thở ra luôn có phép lịch sự mà chả có con mái nào ra hồn. Tuyền dạng không thuê mướn thì cũng chồng bỏ chồng chê hoặc ế. Lắm lúc tôi cứ nghĩ, đời như con củ cặc.

Thế nên mỗi cuộc rượu, ngoài góp vui tí văn nghệ, hắn lại tắc theo dăm em mái, tùy hôm. Đâm ra bọn tôi lại quý hắn tợn. Quý tợn hơn nữa là mái của hắn tuyền dạng, mà như hắn bảo, thịt thà là của anh, còn răng mồm là của các chú. Mẹ kiếp, lũ chúng tôi tuyền dạng chim phóng sinh có hạng, được nhời là phấn khởi toan tính mở cửa lồng. Đấy là cứ nói thế, chứ thực tâm tôi cũng chả khoái mấy cái món đưa đẩy đó, mà cứ phải là tự gắp, tự rót mới tin tay. Tôi sợ những thứ bầy hầy nghệ sĩ của hắn, mà như hắn nói tuyền là nghệ sĩ nhân dân, còn ưu tú thì cất ở nhà.

À thì ra hắn cũng có vợ, tôi không hiểu xấu như hắn thì con vợ sẽ đớn đau đến đâu. Thằng bạn tôi bảo, vợ hắn cực xinh, tính tình lại duyên dáng. Tôi đếch tin và lại lẩm bẩm, đời nhiều khi như con củ cặc. Tôi vặc hắn chuyện gái mú, vợ con, phần vì tò mò, phần vì mong san sẻ tí kinh nghiệm, hắn bảo tự thân hắn phát ra duyên, thế thôi. Mà duyên là một thứ khó giải thích hay định nghĩa. Nhẽ thế thật!

(Phọt Phẹt)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét