Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

NHỮNG CHUYỆN BỐC MẢ

 


Năm 94 tôi ra Hà nội thi đại học. Ra trước một tuần cho thông thổ. Thằng bạn tôi ra trước cả tháng ôn thi xí cho một chỗ trong KTX, nhưng không phải diện chính thức hợp lệ. Nói toẹt ra là suất ở chui, chung giường với nó. Chuyến xe ca lông gà đưa tôi ra với phố thị mất 5 tiếng đồng hồ. Mất thêm 7 nghìn xích lô thì tôi về được chỗ thằng bạn.


Đêm đầu tiên mới là ác mộng. Phòng 12 đứa nhưng có tới 20 mạng, nóng như rang. Hóa ra có tới 8 đứa chui lủi như tôi. Đang nửa đêm mơ màng thì bị đập cửa. Một hội 3 thằng đầu trâu mặt ngựa, tay cầm gậy gỗ ập vào. Chúng bắt bọn tôi cởi trần mặc xịp chào cờ hát quốc ca lúc nửa đêm. Chán đi lại bắt mỗi đứa nộp 10 nghìn để các anh bồi dưỡng. Khi chúng đi, tim vẫn đập, chân vẫn run. Thằng bạn tôi bảo, các anh lớn khóa trên dật dẹo ở lại chăn đàn em kiếm cơm hè. Mẹ, sinh với chả viên, khác đéo kẻ cướp.


Các đêm sau cũng thế. Có điều không phải các anh lớn khóa trên mà là bọn xung kích dùi cui băng đỏ. Chúng đi bắt bọn ở chui như tôi. Mẹ kiếp, cứ mỗi phen thế, cứt phọt hết cả ra quần, chen nhau chui gầm giường, nóc nhà vệ sinh mà trốn. Nhưng bắt thì cứ bắt. Đuổi ban đêm chúng tôi lại mò vào ban ngày. Cơ cực thế, nhưng quen lại thấy vui, cứ như trò trốn tìm hay đánh trận giả.


Tôi chả ôn tập mẹ gì, cứ ngày chơi đêm ngủ. Tôi lọ mọ đi khắp đó đây, nào Bờ Hồ, nào Thủ Lệ, lắm bận lạc đường còn chui vào cả nhà thổ. Ban đêm thì theo thằng bạn tôi sang khu nữ chơi. Chả là nó ma cũ, ra trước tôi cả tháng nên quen biết nhiều. Nhờ đi cùng nó mà tôi quen được mấy bạn gái, cũng ở xa tít tắp như tôi. Trong số đó, có Ngỗng, quê Phú Thọ.


Mỗi bận tôi sang chơi là Ngỗng lại cắm cúi học bài. Tôi thấy nàng tài vãi. Chuyện như nhặng bu mà nàng vẫn chuyên tâm được. Hôm tò mò, tôi ngó xem nàng học gì. Giời ạ, hóa ra nàng cắm cúi chép phao. Với tôi, những loại học vẹt và chép phao là ngu đáo để, tôi không thèm chơi. Cơ mà Ngỗng đẹp, không chơi nó cũng phí đi.


Ngày thi đến, tôi làm bài búp búp hơn nửa thời gian là ngồi chơi. Mẹ, tài thế chứ. Lắm lúc nghĩ lại, tôi phục tôi quá cơ. Ngày đó có quy định, hết 2/3 thời gian thi mới được ra. Thế là tôi ngồi ngó nghiêng bọn đồng liêu thi thố. Trông cái cảnh đứa cắn bút, đứa vò tai, đứa ngẫn ngơ như ngỗng mà buồn cười. Còn các thày cô trông thi thì nhìn tôi ngưỡng mộ. Mà ngưỡng mộ quá đi chứ lị, tôi tài thế cơ mà, há há. Chưa thi xong mà tôi đã đốt ngón tay tính ra được điểm. Đỗ là chắc chắn rồi, vấn đề là thấp hay cao thôi.


Trước hôm về, tôi sang tạm biệt Ngỗng, đồng thời cũng tranh thủ hỏi han thi thố ra sao. Ngỗng có vẻ như không làm được bài, buồn ra mặt. Nhưng lúc Ngỗng buồn, tôi thấy Ngỗng đẹp ngồ ngộ. Tôi không biết động viên thế nào, chìa quyển vở bảo Ngỗng ghi địa chỉ để sau này biên thư. Ngỗng cũng tặng tôi một cái mù soa mới tinh, trong gói miếng giấy hồng ghi địa chỉ liên lạc. Chúng tôi chia tay nhau chơ lơ, hững hờ như thế.


Đầu tháng 9 năm đó, tôi lại ra Hà nội. Và tất nhiên, để làm anh sinh viên trường Luật oai như cóc bố. Có địa chỉ trường lớp ngon lành, tôi biên thư thăm Ngỗng ngay và cũng qua bì thư tranh thủ khoe tí cái mác sinh viên xúng xính. Thế chó nào chờ dài cổ mà không thấy Ngỗng biên lại tôi. Hay thi trượt lấy mẹ chồng mất rồi? Hay Ngỗng biên địa chỉ đểu cho tôi?. Chịu! Tôi kệ mẹ nó với thời gian.


Giữa tháng 10, thu buồn man mác. Khi tôi đang thu lu giảng đường học cái môn chính trị buồn thiu thì có lời nhắn thăm gặp. Tôi ra ngoài hiên. Giời ạ, Ngỗng. Tôi định lao lại ôm Ngỗng phát, nhưng ngại nên chỉ cầm tay, rất tự nhiên. Lần đầu tiên tôi được cầm tay Ngỗng. Hai đứa dung dẻ xuống căng tin trà đá, cắn hướng dương tí tách.


 


Đúng là Ngỗng thi trượt thật. Nhưng cũng nhờ gia thế hay quan hệ gì đó mà đi được cái trung cấp tài chính ở Phúc Yên, cũng vừa mới nhập học. Xong xuôi Ngỗng bắt tàu xuống thăm tôi, mỗi mình. Tôi bỏ luôn cả tiết học, dẫn Ngỗng về nhà trọ.


Tôi giới thiệu Ngỗng với thằng Bôm Bốp, nó vừa ngủ dậy, dắm thối um nhà làm tôi phát ngượng. Tôi đuổi thằng Bôm Bốp lên gác xép để nhường giường cho Ngỗng ngồi. Ngỗng í tứ đặt đít, không quên thém chăn, gấp màn cho tôi. Nhìn Ngỗng thao tác, tôi thấy đích thị là người bén việc, ưa làm. Thấy thinh thích ra phết.


Tôi leo gác xép thì thầm hỏi thằng Bôm Bốp còn tiền không để chợ lo bữa chiều. Nó nhăn mặt, đầu như con lắc. Tôi mở hòm, lấy cái áo Phi lốt bảo nó mặc vào đem đầu ngõ cắm tạm. Thấy thằng Bôm Bốp ních chặt cái áo trong tiết thu mát mẻ thì Ngỗng lạ lắm, nàng hỏi tôi, bạn ấy ốm à? Ừ, sốt rét lo bữa chiều.


Thằng Bôm Bốp cắm cái áo được ba chục. Nó mua được 5 cân gạo dự trữ, 2 bìa đậu, 3 lạng thịt bò, 1 mớ giá sống, 6 quả trứng vịt, 1 chai Lúa mới và 2 chai coca. Nó bảo tôi, vừa khít.


Bữa chiều một tay Ngỗng nấu, ngon cực kì. Giờ nhớ lại tôi vẫn nhớ đến vị của nó. Ngỗng uống cooca, tôi với Bôm Bốp cưa hết chai Lúa mới, cạo cháy thủng đáy nồi. Chúng tôi buôn bao nhiêu chuyện. Mẹ kiếp, cái tuổi dở dở ương ương, lắm chuyện đéo chịu.


Đang vui thì Ngỗng bảo 8 giờ phải ra tàu. Chuyến tàu đêm duy nhất đỗ ga Phúc Yên gần trường Ngỗng. Tôi trong cơn chếnh choáng men say gặp lại Ngỗng bảo, để hẵng mai. Thằng Bôm Bốp cũng chêm vào, mấy khi có dịp. Cứ tưởng Ngỗng nằng nặc chối, ai ngờ Ngỗng gật luôn, bảo mai đi bằng xe khách. Thế mới tài chứ!


Cơm no, rượu say nhưng đến đoạn ngủ nghê mới gay. Tôi với thằng Bôm Bốp có mỗi cái giường bé tí. Trên cái gác xép cũng bé tí kia cũng chỉ cất được hai cái hòm tôn đồ dùng. Nằm trên đó chỉ có nước ngủ ngồi. Tôi bảo thằng Bôm Bốp phắn chỗ khác ngủ nhờ nhưng nó không chịu, kiên quyết ngủ ngồi trên gác xép. Mẹ kiếp, thế tao ngủ đéo đâu? Tôi hoang mang thực sự. Giường kia, sẽ giành cho Ngỗng.


 


Thằng Bôm Bốp có rượu leo gác xép kéo gỗ phe phé. Tôi hướng dẫn Ngỗng cách mắc màn. Tự tay tôi giũ chăn cho Ngỗng. Khi Ngỗng đã yên chỗ, tôi chỉ dám ngồi ké mép ngoài thang giường. Ngỗng bảo, chui vào trong mà nằm, đặt cái gối ở giữa, hai đứa quay mặt hai nơi. Mẹ kiếp, cảnh này nghe quen quen. À, phải rồi, đâu như trong một tiểu thuyết rẻ tiền chữ to thì phải. Tôi bảo không. Ngỗng ngủ tôi sẽ trèo xép ngủ cùng thằng Bôm Bốp.


Đấy là tôi nói phét thế. Bằng chứng là cơn buồn ngủ do rượu kéo đến quá nhanh cộng với muỗi giãi lao vào như châu chấu làm tôi phải chui vào giường nằm cùng Ngỗng. Tôi chả thèm đặt gối ngăn đôi lãnh thổ như Ngỗng nói mà dùng để gối đầu mình. Gối dùng là để kê, đầu hoặc đít chứ ai lại lấy làm vật cách ngăn. Với lại, tôi ngủ quen có gối kê đầu rồi.


Tôi thiếp đi nhanh như một tia chớp. Trong mênh mông tôi vẫn nghe thấy tiếng kéo gỗ của thằng Bôm Bốp ngày một hung hăng. Cả tiếng thở gấp gáp của Ngỗng nữa. Cả tiếng thở dài não nuột nữa. Tôi nghe thấy hết chứ chả đùa đâu.





Mấy giọt nước lạnh nhỏ vào mặt tôi. Thằng Bôm Bốp đứng đầu giường nhăn nhở, Ngỗng về rồi à? Không biết, tôi ú ớ. Thế tối qua mày ngủ cùng Ngỗng à, xơ múi được gì không? Biết đéo đâu, ngủ như chết. Thằng Bôm Bốp hắt cả ca nước vào mặt, đúng là đồ con lợn. Xong nó cầm mảnh giấy để ở cái bàn bé xíu cuối đuôi giường đưa tôi. Chữ của Ngỗng " Em về. Anh đần lắm...".


Thế là thế đéo nào? Một đứa mắng mình đồ con lợn. Một đứa bảo mình đần. Mẹ, chúng nói như đúng rồi thật. Con lợn đéo nào mà chả đần. Hả giời???
Nguồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét