Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

ĐÔI DÉP !

Bài thơ Đôi dép này của tác giả Trung Kiên (Thuận Hóa).
Hai bài Đôi dép sau này được sáng tác dựa vào ý tưởng, nội dung của bài thơ Đôi dép đầu tiên kia.

ĐÔI DÉP !


Bài thơ đầu anh viết tặng em 
Là bài thơ anh kể về đôi dép 
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết 
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ 


Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ 
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước 
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược 
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau 


Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao 
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp 
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác 
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia 


Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi 
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng 
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết 
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu 


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau 
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía 
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế 
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh 


Đôi dép vô tri khắng khít song hành 
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối 
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội 
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi 


Không thể thiếu nhau trên bước đường đời 
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái 
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại 
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung 


Hai mảnh đời thầm lặng bước song song 
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc 
Chỉ còn một là không còn gì hết 
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .


                                                                             Trung Kiên _Thuận Hóa


ĐÔI DÉP

Bài thơ này tôi không viết tặng em ! 
Chỉ là thơ tôi kể về đôi dép … 
Mùa thu đi qua, rừng thu đã khép … 
Chuỗi tuổi buồn tôi xếp lại thành thơ … 


Thời gian trôi qua ai nhớ đến bao giờ ?! 
Kiếp sống cơ hàn đôi chân trần rảo bước , 
Ta góp nhặt giữa dòng đời xuôi ngược , 
Chiếc rách, chiếc mòn cọc cạch bước cùng nhau … 


Tôi bán bánh, bán kem, đâu phải sống thanh cao , 
Hang cùng ngõ hẻm, cỏ gai dẫm đạp … 
Có đôi dép để mang đâu còn mơ gì khác ?!... 
Dẫu chiếc này trông chẳng giống chiếc kia … 


Nếu một ngày một chiếc lỡ đứt quai … 
Tôi sẽ khóc…sẽ bước đi khập khiễng … 
Vết máu gai đâm gót chân trần bê bết … 
Chẳng tiệm dép nào nhận sửa giúp tôi đâu ?!... 


Bước trong đời từng cặp bước bên nhau … 
Tôi hụt hẫng tránh riêng về một phía ... 
Ðôi dép thêu hoa bên đôi giày đẹp thế … 
Tôi độc hành dép cọc cach chênh vênh … 


Rồi bỗng gặp em làn tóc rối bồng bềnh , 
Bước lặng lẽ như chẳng hề bước vội … 
Như chẳng hẹn tình cờ mình chung lối , 
Dép bạc màu lặng lẽ xếp thành đôi … 


Nương tựa bên nhau trên bước đường đời … 
Dẫu mỗi chiếc có một thời lầm lạc … 
Người tôi yêu đã từng yêu người khác … 
Giờ bên nhau góp lại lối đi chung … 


Sẽ đến một ngày chẳng còn bước song song … 
Một bất hạnh ra đi về cõi chết … 
Chỉ còn một còn hơn là mất hết !!! 
Ðể có người này tưởng nhớ đến người kia ……… 


                                                                             Tăng Tuân Tử


ĐÔI DÉP


Bài thơ hay sao không thể tặng em ?! 
Chẳng lẽ, vì ai giận hờn đôi dép … 
Em vẫn nhớ về anh dù tình mình đã khép , 
Kỷ niệm buồn em chôn dấu trong thơ … 


Anh trốn tình em…đôi dép ấy bây giờ , 
Anh chẳng thèm mang dẫu chỉ là nửa bước ! 
Ai vứt bỏ giữa dòng đời xuôi ngược ?! 
Đã xa rồi cái thưở sánh vai nhau … 


Hãy ngước nhìn đời có kẻ thấp người cao, 
Thật giản đơn lấy dép làm bàn đạp… 
Đi dép cao, sẽ cao hơn người khác ! 
Giá trị đôi này có hơn hẳn đôi kia ?!... 


Đôi dép ngày xưa đâu phải dép đứt quai ?! 
Dép đẹp đôi, dép chẳng hề khập khiễng … 
Nhưng anh chẳng màng, tại sao em chẳng biết ?! 
Em chỉ buồn, em chẳng trách anh đâu !... 


Đôi dép một thời đã đánh mất nhau … 
Và mỗi chiếc bước riêng về mỗi phía , 
Rồi mỗi đứa cũng có người thay thế ! 
Mộng đắp chẳng thành nên đôi dép chênh vênh … 


Nhớ thu xưa tóc gió thổi bồng bềnh , 
“Giọt lệ buồn trên bờ mi giấu vội …” 
Sẽ chẳng bao giờ chúng mình còn chung lối ?! 
Đôi dép ngày nào chẳng thể xếp thành đôi … 


Bỗng chợt thấy nhau trên bước đường đời , 
Đứng lại chờ anh, em sợ mình đi lạc … 
Nhưng anh đã quay đầu đi lối khác !? 
“Tuổi đá buồn…” không có lối đi chung … 


Nếu một ngày không còn bước song song , 
Anh mất đi…dép chỉ còn một chiếc … 
Vẫn còn em đâu phải là chấm hết !!! 
Cùng với người này em tưởng nhớ người kia……… 


                                                                                   Diễm Thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét