Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Thơ lượm lặt trên net (tiếp theo và hết)

Tự hát
Xuân Quỳnh

Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh đi với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa với trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.


Ai cũng có phút yếu lòng như thế !

Nguyễn Thanh Hà

Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung.

Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
vì trái tim anh có thừa người khác
những bản tình ca ở bên em anh hát
Sẽ một người nào diễm phúc sau em.

Em biết rằng rồi anh sẽ quên
Cái gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại
"Cho dù với em đó là mãi mãi"
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường.

Đừng dằn vặt mình vì lỡ nói yêu thương
Ai cũng có phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến trong nhau bằng những phút dối lừa...


Lỗi
Puskin

Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu
Khi tình yêu đã một lần tan vỡ
Vẫn yêu nhau mà đành dang dở
Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu

Cả hai chúng mình đều có lỗi với nhau
Anh đã quên em để em mơ kẻ khác
Em thì quên đi tưởng tình kia đã nhạt
Không ngờ còn lại vết thương đau

Nhức nhối nhiều bởi đã rất lâu
Trái tim ai đã bắt đầu nóng chảy
Anh muốn nói yêu em như ngày xưa ấy
Đã vỡ rồi đâu còn được lành nguyên

Có bao giờ hàn gắn được trái tim?
Anh đừng nói cho lòng em thổn thức
Em biết anh đã nhiều lần day dứt
Anh buồn, em còn buồn nhiều hơn

Trước em buồn vì đã mất anh
Nay lại buồn vì anh khơi chuyện cũ
Lấy lại làm sao niềm tin đã sụp đổ
Hãy quên em và đừng nói yêu em!


Yêu 1

Anh góp nhặt những giọt thời gian
Trồng cho em cây tình yêu cổ thụ
Anh đan bốn mùa, đan mưa vào gió
Nuôi một ngày nẩy lộc biếc trăm năm.

Tình yêu giản dị ta muốn hiến dâng
và giọt máu nơi trái tim yếu ới
Hơi thở sâu lồng trong khao khát
làm đời mình rực rỡ giữa hoang vu.....

Em hãy mơ
Em hãy chờ
Em hãy khóc khi em đón nhận
Nếu anh có thể đem cho em nước mắt
Nước mắt để làm bằng chứng yêu đương !

Em ơi !
Anh gọi tên em...
Gọi cả bốn mùa dù mưa dù nắng
Em ơi , bài tình ca sâu lắng
Tình yêu dù buồn, tình yêu dù đắng
Cũng duy là anh viết cho em...

Em ơi, ta bồng bềnh giữa bóng đêm
Bồng bềnh giữa bộn bề khó nhọc
Bồng bềnh khi Tình yêu ngồi khóc
Trái tim nào run rẩy dưới bờ vai ?

Em ơi !
Ngày có thể dài...
Bốn mùa lại qua rất ngắn !
Em có thể quên những gì anh dặn,
Nhưng đừng quên ngày - Anh đã nói yêu em...


Yêu 2

Con đường mình đi rất xa
Anh gắng định nghĩa thế nào là Hạnh phúc
Em hằng nâng niu từng trang ký ức
Trả cho nhau tuổi hoá đá bốn mùa

Em vô tư với những ngây thơ
Ta tự mang cho mình quyền dằn vặt
Lời yêu ngỡ chỉ đắm đuối bằng đáy mắt
Ta nhìn em ngỡ si dại một đời

Ta không kể em nghe về những chơi vơi
Khi xa em mình ta thưởng thức
Ngọt ngào em trao ta trải thành dòng mực
Để đêm dài ta viết dưới kẽ tay

Em vẽ cho ta bóng dáng những áng mây
Ở đấy có chuyện tình Ngưu lang - Chức nữ
Tình yêu phai hiểu bằng điều ẩn dụ
Dẫu khoảng cách thèm ve vuốt làn da.

Em cứ vô tư đi để ta mãi là ta
Ta vẫn đau em không cần nhìn thấy
Em dại dột và em là thế đấy
Quay đi rồi..
Em ơi
Ta đã khóc cho mình....

Em đừng tô vẽ ánh Bình minh
Vì nhỡ ta yêu Hoàng hôn nhiều hơn như thế
Em hãy hiểu, Tình yêu đôi khi chỉ là "có lẽ"
Mà vì si mê mình đeo đuổi ngày dài....

Em đừng nói nhiều về "mai"
Khi với ta "hôm nay" lại trôi đi vô nghĩa
Em đừng cho rằng ta sẽ mãi là như thế
Thời gian đi, ai tìm được vẫn mình.....

Hoa Sữa

Tuổi 15 em lớn từng ngày
Một buổi sớm bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ

TÌnh yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan dần trong sương khói mong manh

Tại mùa thu? Tại em hay tại anh?
Tại sang đông không còn hoa sữa?
Tại siêu hình tại gì không biết nữa?
Tại con bướm vàng có cánh nó bay?

Đau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời của Rômeo và Juliet
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Đành lòng thôi mỗi đứa một phương

Chỉ mùa thu là trọn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa vẫn trở về mỗi độ
Hương của mối tình đầu nhắc nhớ
Có lẽ hai người xưa đã yêu nhau...........
Chị cũng từng yêu anh ấy như em
Chỉ có khác chị là người đến trước
Khóc làm chi em cho má hồng thấm ướt
Anh ấy vụng về chẳng biết dỗ dành đâu
Có một thời chị cũng thích giận nhau
Để đo hết thương yêu theo chiều dài giận dỗi
Để một lần chị vô tình mắc lỗi
Một lần thôi, thế rồi mãi mãi xa
Biết nói gì về tất cả đã qua
Chị là quá khứ hôm qua - Em là hôm nay hiện tại
Biết chẳng thể thêm một lần yêu lại
Nhưng chị vẫn xót lòng khi đối diện tình em
Em đã có cái bấy lâu chị khát thèm
Tuổi trẻ hồn nhiên, gót chân mềm mới lạ
Rồi có một chiều đông cây thay lá
Voan áo cô dâu bay ngợp trước hiên nhà
Rồi vô tình chị giả bộ bước qua
Bâng quơ ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú rể
Em đứng quay ngang rồi cau mày như thể
Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem ...
Phố cũ, cơn mưa cũ, ướt mèm...........

Kẻ hành khất không tim

Tôi cứ mài trái tim,
Thành từng bài thơ nhỏ.
Lặng lẽ và âm thầm,
Gửi dần cho em đó.

Mỗi người ta chỉ có,
Trong mình một trái tim.
Tôi cho em tất cả,
Sao em lại không tin?

Cho em cả trái tim,
Tôi chẳng còn gì cả.
Trở thành kẻ ăn xin,
Đói tình, tôi mệt lả.

Dù ngày mai gục ngã,
Kẻ hành khất không tim.
Chẳng xin gì em cả,
Chỉ xin em - Trái Tim.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét