Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Nhố nhăng

 Đọc bài phỏng vấn em Ngọc trinh này, đọc xong cười bể bụng mất. Người phỏng vấn thì chợ búa ác ý, người trả lời thì thật thà ngô ngê


Mình thì vẫn nghĩ "khôn ngoan chẳng lọ thật thà", ngu mà cứ cố làm ra vẻ nguy hiểm thì còn tệ hơn. Đọc xong thấy Ngọc Trinh cũng đáng yêu, ít nhất là hơn hẳn cái bạn đi phỏng vấn mà cài người ta để lấy chuyện giật gân bán báo. Thấy quá thương phận hồng nhan ở VN. Xinh đẹp ít chữ ở nước ngoài đã dễ chuân chuyên, ở VN thì càng lành ít dữ nhiều
Bài phỏng vấn này dài, trích lại vài đoạn thú vị ....
........

Ngọc Trinh xuất hiện trước cửa Le Club Bar (Sofitel Metropole, Hà Nội) trong chiếc áo ba lỗ đơn giản tới mức phô diễn trọn vẹn vòng một gợi cảm, chiếc juýp xanh ôm sát hông uyển chuyển lắc theo những bước đi của cô. Không hẹn mà hàng trăm con mắt của mọi giới trong phòng đổ về phía cô.
Trinh đi thẳng đến trước mặt tôi, nở một nụ cười còn xém vị ngô nghê, (thế đếch nào là cười xém vị ngô ngê, đúng là bình phẩm ba vạ !!)  giọng nói cất lên đặc sệt vùng Trà Vinh khi cô phàn nàn về giao thông Hà Nội.
Cô ngắc ngứ, bật khóc trước một câu hỏi rất dễ của tôi. Chừng 15 phút chỉ ngồi khóc do … khớp ấy, Trinh mới dần đi vào câu chuyện. Thế nhưng, nước mắt lại mặn bờ môi trong lời tâm sự của cô.
 - Tại sao cô lại chọn cho mình một con đường riêng biệt, đầy rẫy thị phi và hình ảnh … (xin lỗi) có phần rẻ mạt?
- Tôi thấy rất tự tin về body của mình. Tôi cũng nhìn dáng của những người mẫu rồi, không phải ai cũng được nuột nà như tôi. Ví dụ khi mặc đồ kín thì 2 cô người mẫu đều đẹp như nhau, nhưng khi cởi đồ chỉ còn đồ lót thì sẽ có 1 cô đẹp còn 1 cô xấu.
 (đúng ra Ngọc Trinh nên đứng lên và đi ngay từ câu hỏi này, khổ thân cho bé không ngửi được ra vị (thối) của người đối diện mình)

Bản thân nhiều cô người mẫu da trắng nhưng trắng không đều, cho dù họ có đi tắm trắng hay dưỡng da như tôi. Còn riêng tôi lại trắng đều từ trên xuống dưới, từ trước ra sau chỗ nào cũng một mầu da như vậy hết, ngay cả vòng 3 là nơi dễ nứt hay nhăn da nhất thì cơ thể tôi vẫn rất ổn định. Tôi tự tin nhất với vòng mông và eo của mình, còn ngực thì bây giờ nhiều người có, hoặc họ làm lại nên mình cũng thấy nhiều.
 




Nhớ lại gia đình chỉ thấy nghèo là nghèo, những bữa cơm ăn không đủ no, ngủ mà trời mưa phải lấy thau hứng tùm lum, ba mẹ cứ phải bắc thang lên luồn những bọc ni-lông để cho khỏi nhiễu (mưa dột)

- Tỉ lệ phụ nữ tỉnh Trà Vinh làm gái mại dâm, kết hôn với người nước Đài Loan, Hàn Quốc khá cao, bản thân chị có những suy nghĩ “tặc lưỡi” … trả hiếu ba mẹ không?
(câu hỏi này cực bố láo, nếu mình là Ngọc Trinh thì cho bạn phỏng vấn này cái guốc vào mặt ngay, đèo mịa )

- Không!  Mấy người bạn cũng rủ tôi lên Sài Gòn làm gái massage, nhưng tôi không làm. Lúc đó gia đình tôi rất nghèo, với ba mẹ của những người khác thì bắt con mình đi lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc nhưng ba mẹ tôi không hề.

Chuyện con gái quê tôi lấy chồng nước ngoài chỉ khi ba mẹ muốn, ba mẹ họ khóc lóc trước mặt, nói: “Con lấy đi, ba mẹ khổ quá rồi” thì họ phải lấy thôi. Nhưng ba mẹ tôi nói: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm. Ba mẹ cực khổ mấy cũng được.”


 - Có bao giờ chị tự hỏi, tại sao mình không bị “sảy chân” … làm gái không?

Ngọc Trinh: - Có chứ! Con gái mới lên Sài Gòn nhiều cạm bẫy lắm nhưng không biết sao tôi lại vậy. Tại sao trong đầu tôi luôn có ý nghĩ là mình phải tốt hơn những đứa bạn ở quê mình, và tôi tin là cuộc đời sẽ đối tốt với tôi, cũng có thể mẹ tôi thiêng, phù hộ cho tôi.

Giờ mỗi lần về quê, mọi người nể tôi lắm. Tôi còn nhỏ không cần phải lấy chồng Đài Loan mà vẫn lo được cho ba mẹ, vẫn xây nhà cho ba mẹ ở nữa.
Yêu tôi tốn kém lắm chứ bộ!

- Hiện giờ chị vẫn giúp đỡ tiền bạc cho gia đình mình?
- Cũng chỉ gửi cho ba mẹ 5 hay 10 triệu thôi, vì mỗi lần người trong gia đình bị bệnh là tôi lo hết rồi, số tiền này chỉ là tiền ba mẹ ăn xài ở dưới quê.

Còn các anh chị mình, tôi tạo cho mỗi người một công việc. Chị ba bán shop đồ, anh tư làm tiếp thị cà phê, anh hai tiếp thị nhớt, nói chung là đủ sống. Nếu con cái anh chị bệnh thì họ tôi cũng phải giúp.

Làm nghề người mẫu cũng thất thường, có khi 1 tháng tôi trúng show chụp hình đồ lót, đi tiệc… thì 1 tháng kiếm được 7, 8 ngàn đô nhưng có tháng thì không. Cũng tại tôi không đi diễn trên sàn catwalk, chỉ chụp hình thôi. Nhưng nói chung, cuộc sống của tôi có bạn trai giúp đỡ.


- Bạn trai chị có giúp chị xây nhà cửa cho ba mẹ chị không?

- Tất nhiên chứ! Bấy giờ tôi làm sao có đủ tài chính để lo được hết tất cả những thứ đó.

- Chị và bạn trai hiện tại yêu nhau lâu chưa?

- Người yêu mới thì khoảng 1 năm nay thôi. Tôi may mắn vì cứ yêu một ai thì họ lại giúp đỡ tôi 1 phần nào đó. Nói chung, những người bạn trai đến với tôi đều đồng cảm với sự thiếu thốn và nghèo khó của gia đình, họ đều giúp đỡ tôi.
Chị quen bạn trai hiện tại như thế nào?


Một lần đi chơi với bạn rồi quen biết nhau, đơn giản lắm. Ảnh cũng hơn bốn mươi tuổi rồi. Khi đó, tụi tôi toàn nhắn tin, không gọi điện vì anh nói gì tôi cũng chỉ “yes or no” thôi.


Tôi có học tiếng Anh ngay từ lúc lên Sài Gòn nhưng lại không có năng khiếu về ngôn ngữ, gặp người lạ là bị khớp, không nói được. Tôi thấy mình nói gì bạn trai cũng hiểu, bạn trai tôi đùa: em nói chắc chỉ có mình anh hiểu chứ không ai hiểu hết. 


- Anh ấy yêu chị vì chị xinh đẹp, chân dài?


- Đó là điều đầu tiên. Tới bây giờ thì anh ấy nói vì tôi đáng yêu, nhìn ngu ngu khờ khờ quá. (hic, còn biết nói là yêu em vì cái gì nữa ?!)   Bạn trai tôi nói anh ấy yêu nhất khi tôi cố diễn đạt điều gì đó mà anh làm như không hiểu, xong rồi tôi cáu, tôi quơ tay chân loạn lên. Còn thì, anh ấy thấy tôi là người giản dị. Tôi không phải là một cô gái lúc nào cũng bắt bạn trai chiều, cái gì tôi làm được thì tự làm, đó là cái anh ấy thích ở tôi.


- Sao chị chọn đúng người đàn ông thành đạt để yêu vậy?


Nghèo chắc không yêu đâu. Nói đùa vậy nhưng đúng là tôi thích những người đàn ông chững chạc, bản lĩnh và thành đạt. Họ hiểu tâm lí và biết chiều. Ngay như những người đàn ông trẻ giầu có tôi cũng không thích vì họ không có chiều sâu.


Bạn bè tôi có bạn trai trẻ tuổi, cũng mua những đồ đắt tiền cho bạn gái nhưng tôi thấy họ chỉ coi bạn gái như một bình hoa, trang sức mà thôi. Họ chỉ thích tụ tập những nơi ồn ào, náo nhiệt như bar, vũ trường… Tôi thích 1 người tình cảm, thực sự thương tôi, hiểu, lo lắng cho gia đình tôi.


Có khi nào chị nghĩ những người đàn ông chững chạc kia cũng chỉ lợi dụng thoả mãn sắc đẹp của chị thôi không?


- Con gái đẹp bây giờ rất nhiều, nếu họ muốn chuyện đó thì chỉ cần bỏ tiền chút đỉnh ra là được mà. Yêu tôi tốn kém lắm chứ bộ, (câu này hơi ... bị ngu) nhưng tôi là người yêu ai thì yêu sâu đậm đàng hoàng, ai lo cho tôi thứ gì tôi đều biết ơn vì điều đó, chứ tôi không vì có một người đàn ông khác giầu có hơn, lo lắng cho mình tốt hơn thì mình lại bỏ họ. Tôi không phải là người đứng núi này trông núi khác. Tôi chỉ chia tay khi mối quan hệ tình cảm có vấn đề mà thôi.


Một ngày chị chi tiêu bao nhiêu tiền mà chị kêu “yêu chị tốn kém”?


Tiêu thì không nhiều, mỗi lần đi cà phê tôi chỉ đi với Quỳnh Thư và anh Tiệp thôi. Mà đi với anh Tiệp thì anh ấy trả rồi, đi với riêng Quỳnh Thư thì Thư thích share cho vui. Xài lặt vặt thì không nhiều, nhưng tôi có mua đồ.
(đoạn này super, người phỏng vấn chắc cũng có thêm vài nắm muối gia vị vào )
Nhìn vào chị bây giờ, đồ trang sức, quần áo cũng chỉ đến hơn chục ngàn thôi chứ mấy?

- Tôi không thích đeo trang sức nhiều. (Chỉ vào chiếc đồng hồ) đây là bạn trai tôi tặng, cái này có mấy ngàn à, còn chiếc nhẫn là tôi đeo phong thủy vì tôi xài tiền nhiều quá, bà thầy bói nói là đeo để chặn lại, không thì ra hết .

Còn quần áo thì tôi xài đủ dạng, từ hiệu đến đồ thường đều dùng hết. Cái túi Chanel cũng 6.000 đô thôi. Tôi chỉ tốn kém ở sinh nhật mình, mỗi lần sinh nhật là tôi đổi xe hơi. Hiện giờ tôi đang đi xe Audi A4.

Trên đây là đoạn phỏng vấn ... củ chuối nhất mà báo vietnamnet.vn đăng.

Người ta la ó Ngọc Hân, Mai Phương Thúy vì các cô nói dối nhưng người ta cũng không ngần ngại tặng cho Ngọc Trinh những lời lẽ nặng nề, thậm chí có phần phỉ báng chỉ vì cô trót… nói quá thật về mình.

Có thể khẳng định chuyện nói dối của nghệ sĩ Việt đã xưa như diễm, chẳng phải đợi đến sự cố mấy cô Hoa hậu người ta mới hay. Sự kiện Mai Phương Thúy hay Ngọc Hân, xét cho cùng chỉ là giọt nước tràn ly, khi công chúng đã quá bực mình vì bị nghệ sĩ “xỏ mũi”, dắt theo những thông tin đâu đẩu đầu đâu - những thông tin không có thực, họ tự bịa đặt, hoặc tự cải biên đi.

Nghệ sĩ nói dối để “lừa phỉnh” công chúng, hẳn ai cũng biết đó là một hành động coi thường công chúng. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, nói dối cũng là cách lựa chọn không nên của những người nổi tiếng.

Nói như vậy để thấy, công chúng cần gì ở người nổi tiếng. Đó là sự thật. Họ quan tâm tới đời tư, tới con người người nổi tiếng cũng vì họ muốn biết người ấy sống ra sao, tính cách như thế nào? Chứ chả lẽ chăm chăm đi soi xét chuyện của người khác chỉ để nghe những điều trên mây dưới gió thì thật mất thời gian và mất công sức chờ đợi lắm lắm.

Bởi thế, cái sự nói thật, nó là một điều cần và nên trong showbiz. Đấy, sự thật như thế này. Công chúng có quyền được biết và có quyền được phán xét. Mà cái sự phán xét thì mỗi người một ý, chẳng ai đúng, chẳng ai sai, nhất là khi phán xét về quan niệm sống, về tình cảm của một người khác. Bởi vì tình cảm, hay quan niệm sống, nó không phải là hình vuông để người khác phải cầm kính lúp đi soi xem trong hình vuông ấy có góc nào… lỡ dại chỉ có 89 độ hay không.

Nhân đây nói tới chuyện của Ngọc Trinh với bài phỏng vấn gây xôn xao dư luận mới của cô. Ở đó, người ta thấy một Ngọc Trinh rất thật, nói những điều chưa ai biết về cô (cũng là những điều mà công chúng tưởng sẽ không bao giờ biết về cô). Đôi khi cũng có đoạn "thật" thành "thô", nhưng trên hết vẫn là sự chân thật, có phần ngây thơ (thậm chí còn có thể nói là hơi "tồ") của một cô gái miền Tây chính gốc đang ở độ tuổi 20.

Thì đấy. Phóng viên cũng viết. Ngọc Trinh giờ giàu là thế, đẹp là thế, sang là thế mà vẫn giữ cái giọng miền Tây. Thì hẳn nhiên cái bản tính người miền Tây, thật thà, hỏi gì đáp nấy, chắc cô cũng chẳng cần phải giấu giếm.

Thế nhưng trước cái sự thật thà ấy, người ta lại gọi cô là "não ngắn" (mà cái khái niệm não ngắn khổ nỗi chưa ai đưa ra định mức để mà lấy căn cớ suy xét). Thế thì cứ tạm nôm na hiểu rằng "não ngắn" nghĩa là dại, là khờ đi. Thì Ngọc Trinh đâu có chối. Cô tự nhận mình "ngu ngu, khờ khờ", tự nhận mình không có năng khiếu học tiếng Anh đó thôi. Nhưng xét ra, một cô gái nhà quê, nhà nghèo đến chẳng đủ ăn mà bật lên thành giàu có, xây được nhà cho bố mẹ, kiếm công ăn việc làm và giúp đỡ anh chị em, thì chẳng dại, chẳng khờ là mấy đâu.

Rồi người ta gọi cô là "gái bao" vì cô bảo "Yêu tôi tốn kém lắm" và ngây thơ thừa nhận người yêu giúp cô xây nhà cho ba mẹ. Ô kìa lạ ghê! Một đôi yêu nhau, anh nhà nghèo mua tặng bạn gái cái áo 20 nghìn. Anh khá giả hơn tặng bạn gái cái áo 50.000. Giàu hơn nữa thì một trăm, hai trăm, một triệu… Cũng có anh chả giàu có gì, nhưng khi gia đình người yêu có việc cũng lột sạch tiền túi mà lo. Rồi trong cuộc sống, hàng nghìn những trường hợp tương tự như thế nữa, biết trường hợp nào là gái, trường hợp nào là bình thường nếu người ta không tận mắt chứng kiến. Vả lại, cũng chưa thấy thấy ai quy định việc nhận quà (hay tiền) bao nhiêu thì được quy vào nghề làm gái. Thế nên người ta hồn nhiên bảo Ngọc Trinh là gái bao vì mấy cái chi tiết đơn lẻ ấy, thì có phải là thiếu lý lẽ, thiếu luôn cả sự công bằng và cái tâm hay không ?

Mà thiết nghĩ, trường hợp thừa nhận mình cầm tiền giúp đỡ của đại gia như Ngọc Trinh quả là hiếm thấy trong showbiz. Ấy là chi tiết thật nhưng lại bị người ta phỉ báng. Vậy hẳn là người ta sẽ thích những tuyên ngôn sáo rỗng của các người đẹp kiểu như "Tôi là đại gia của chính mình" lắm lắm. Vậy thì sau này có người đẹp này tuyên bố như thế, công chúng cũng đừng nên bĩu môi mà bảo "nỡm, ai tin".

Rồi nữa, người ta bảo Ngọc Trinh làm bài phỏng vấn ngây ngô giả tạo để PR, hòng lấy lòng công chúng. Khổ nỗi, những người nói thế lại chẳng ai mảy may liên quan đến ekip làm việc của Ngọc Trinh.

Rồi người ta lại bảo cô dở hơi khi đi thừa nhận yêu vòng 3 của mình. Thế thì Ngọc Trinh ơi, lần sau lên báo cô phải nói thế này nhé: "Tôi không tự tin vào nhan sắc của mình đâu. Tôi thấy mình chưa đẹp bằng ai cả". Và lúc ấy, người ta có chửi "không tự tin mà khoe tối ngày" thì cô cũng nên ngậm ngùi mà tiếp thu.

Rồi nữa, người ta bảo cô nói chuyện tiền nong nhẹ như lông hồng. Cái túi 6000$, đổi xe mỗi lần sinh nhật… là sĩ, là khoe khoang. Thế mà giờ cô bảo, tôi không có tiền để mua sắm nên toàn dùng hàng fake để tiết kiệm thì hẳn người ta sẽ nhảy xổ lên liệt cô vào bài viết "Sao Việt dùng hàng nhái" cơ đấy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy sau bài phỏng vấn bị "đập tơi tả" của Ngọc Trinh mới thấy người nổi tiếng khổ thật. Nói dối cũng không xong mà nói thật cũng gắn cho cái mác khờ dại.
Ở bài phỏng vấn trên ta thấy người hỏi thì khiếm nhã, muốn hạ thấp danh dự người khác. Người trả lời thì khiêm tốn không ra khiêm tốn, tự kiêu không ra tự kiêu, trả lời trước sau chẳng ăn nhập gì cả. Có thể nhận thấy là không đủ vốn văn hoá và lòng tự trọng cần thiết để ứng xử với những tình huống khó và bảo vệ chính mình.
Cuối cùng có thể kết luận: cái đứa phỏng vấn "khắm" thật, còn Ngọc Trinh thì ngây ngô, ngu ngờ, khù khờ, tội thật. Cũng phải thông cảm với giới người mẫu xứ mình (đúng là ngực to óc .... trái nho). Còn bọn phóng viên giống như một lũ bồi bút nhố nhăng chốn lầu xanh.
(Bài này lấy ở tamtay.vn có sử dụng một vài comment của bài đó, xào nấu lại một chút).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét