Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Cao Tiệm Ly

Cao Tiệm Ly khoanh chân nhẹ nhàng ngồi xuống thảm. Đã quá chiều. Có lẽ nắng bên ngoài đã tắt. Gió hạ khe khe thổi, xua đi oi bức.
Tần Vương sai người rót trà. Tiệm Ly khoan thai nhấp.
Ông bắt đầu lên dây đàn, khuôn mặt lúc thư thái, lúc cẩn trọng. Cây đàn trong tay Tiệm Ly, ngân lên từng nốt ngắn. Bỗng Tiệm Ly nhăn mặt, cây đàn phát ra một tiếng chói tai.
Mặt Thủy Hoàng lo lắng. Ông hỏi: Có đau lắm không?
Ly không trả lời. Bắt đầu chơi nhạc.
Nhạc dạo đầu mạnh mẽ, dồn dập. Rồi chuyển sang khoan thai, êm ái. Rồi réo rắt. Rồi lại ưu tư.Âm thanh lúc như giông tố mùa hè lồng lộn trên kinh thành xơ xác. Lúc đau đớn như chim mẹ mất con. Lúc dập dìu như cánh đồng bông đêm trăng thanh vắng. Lúc chậm rãi ưu tư như nước đầu nguồn thong thả qua khe đá phủ rêu xanh thẫm.
Ly càng chơi say mê, hơi thở của Thủy Hoàng Đế càng sát đến. Gương mặt Tần Vương lúc sát khí, lúc băn khoăn, lúc cau lại vì đau đớn, lúc thư giãn như hưởng thái bình. Ông nghĩ: “Đã có lúc dường như Ly hiểu ta, ta cảm Ly”.
Ngắt tiếng đàn. Ly vung tay vụt cần đàn nặng trĩu về phía hơi thở. Cần đàn đập vào vai, chắc nịch, gẫy làm đôi.
Biết việc không thành, Tiệm Ly trở cần đàn gãy, tự đâm vào cổ.
Thủy Hoàng đế phủi bụi chì trên vai áo thở dài: “Ta nghe Ly chơi nhạc, tim ta bớt dần nọc độc. Ly lấy nhạc của mình để chở hận thù”.
Tần Vương tự tay rút cần đàn ra khỏi cổ Ly, chùi máu vào long bào, rồi sai người hắt ly trà dở của Ly xuống đất.
 (nguồn: 5xublog)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét