Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Đầu năm bàn chuyện làm tình hay Người Việt quất nhau, từ bóng tối ra ánh sáng

Người Việt rất hủ nho và đạo đức giả nên chi quất nhau là một chuyện cực kỳ tế nhị, nhạy cảm. Các "vật dụng" liên quan tới trò quất nhau - như con ku, cái bướm - thường được nói trại đi, không bao giờ gọi đúng tên cả. Nào là chim, bướm; nào là dương vật, âm hộ; nào là cần tăng dân số, tòa thiên nhiên... vân vân và vân vân... Ngay một công cụ bảo vệ an toàn cho hoạt động quất nhau là bao cao su cũng phải được nói trại đi, đại khái là áo mưa, nghe rất phản cảm vì khiến người ta mất hứng. Còn động từ diễn tả hành động quất nhau thì luôn bị khinh miệt. Dân Việt khi muốn quất nhau không bao giờ sổ sàng như bọn Tây "I wanna fuck you!", mà thường bóng gió rằng "anh muốn có không gian riêng tư để tâm sự cho thoải mái", "anh muốn hôn em", hoặc nặng đô nhất thì cũng "thôi mình vào khách sạn ngủ trưa cho mát nhé, ngồi đây nóng quá lại buồn ngủ". Dù bồ bịch lâu ngày nhưng khi muốn quất nhau người ta cũng chỉ có thể nói: "mình vào chỗ cũ nhé". Ngay cả khi đang quất nhau thì việc chàng hỏi nàng "em sướng không?" cũng bị coi là tà bu. Còn khi đang mây mưa trăng gió, có mấy người khoái nói tục, thì ở Việt Nam nhiều người coi là chuyện lạ, bệnh lý, thậm chí bị sốc như trường hợp anh này khi chứng kiến cảnh bạn gái rên tục tĩu. (Hehehehe, khổ nhỉ! Không rên thì nó bảo lãnh cảm, rên thì nó sốc! Thân phận gái gú cũng như thân phận mấy ông chính trị gia nhà mình vậy. Không nói thì bị chửi là nghị gật, mà nói thì lại bị chửi là chém gió. Hehehehehe!)

Trong văn thơ, bạo như Hồ Xuân Hương cũng chỉ dám mượn cảnh cái quạt, cá diếc, bánh trôi nước và mấy thứ linh tinh khác để nói cái dục vọng mãnh liệt trong cơ thể của mình. Còn thanh tao như Nguyễn Du, Đoàn Thị Điểm... thì cứ "chàng gần thiếp" mà thôi (đúng ra là chàng mần thiếp, mà mần cũng chưa hẳn). Chính cái lối sử dụng uyển ngữ này mà giới dịch thuật hậu sinh gặp vô vàn khó khăn. Khi dịch khái niệm "chàng gần thiếp" trong thơ Nguyễn Du, Đoàn Thị Điểm sang tiếng Anh, mấy gã dịch giả cứ phang "make love", thế là bị phản ứng rần rần, rằng Nguyễn Du, Thị Điểm thanh tao, đâu có chuyện sổ sàng tục tĩu "làm tình" được. Hehehehe... Mà không chỉ có tao nhân mặc khách, một tên nông dân khố rách áo ôm như Chử Đồng Tử, khi không có quần áo thì cũng lịch sự vùi ku xuống dưới cát bỏng, nhất quyết không chịu lõa lồ dù giữa chốn hoang sơ khỉ ho cò gáy.


Thực ra lâu lâu cũng có không ít thì nhiều người cố gắng trả lại tên cho em, gọi đúng bản chất sự vật hiện tượng, như Phạm Duy với mấy bài "lồn ca", hay gần đây một số thi - văn sĩ cũng xưng tụng lồn - cặc thoải mái. Nói thoải mái là chỉ trong một không gian tương đối thôi, chứ không thể lõa lồ, lồ lộ ra một cách đường đường chính chính được. Ví như bài thơ Lỗ thủng lịch sử của bác Nguyễn Hữu Hồng Minh dù gây sóng gió một thời nhưng nói cho cùng thì cũng phải lay lắt với thân phận bên lề (underground). Cả nhạc tục của Phạm Duy đến nay cũng thế. Bởi lẽ, người Việt cao quý thì không thể lồn - cặc, đụ - đéo một cách công khai được. Muốn làm cái chuyện mà ai cũng muốn kia, xin hãy tắt đèn, kéo rèm và... rên.

Dân Việt bản chất rất tục, ngồi vỉa hè có thể chửi thề thoải mái. Dân ca, tục ngữ có nhiều câu tục như con cá nục. Như dân quê tui có một câu triết lý rất chi là triết lý: "Đàn ông khoái nác chè đặc. Đàn bà khoái cặc thiệt to". Đàn ông quê tui rất khoái nước chè đậm đặc. Hồi xưa nhớ truyện trạng Vĩnh Hoàng, có ông bốc phét là khoan giếng mà xuyên thấu trái đất, sang bên kia trồi lên gặp anh bạn hiền Cuba. Anh Cuba nghe nói dân Vĩnh Hoàng thì hâm mộ, tặng cho "một ly nác chè đựng đụa" (tức là ly nước chè đặc đến mức cắm chiếc đũa vào thì nó dựng đứng lên, không ngã sang một bên). Đó là cái khoái rất đặc trưng của đàn ông quê tui đã được thi vị hóa thành ca dao tục ngữ. Còn cái khoái ở vế thứ hai của chị em phụ nữ thì có giá trị phổ quát, chứ không phải là đặc sản quê tui. Nhưng cũng như nỗ lực của mấy người trên kia, ca dao tục ngữ mà tục tĩu một chút, nói đúng bản chất vấn đề một chút thì vẫn mãi mãi chịu số phận bên lề, chỉ truyền miệng thôi chứ hiếm khi được biên ra. Nói như Bọ Lập thì là "xưa nay đều thế cả".

Trong thời hiện đại, do ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, nhiều bạn trẻ đã tiêm nhiễm thói hư tật xấu, suy đồi đạo đức, không gìn giữ được thuần phong mỹ tục. Cụ thể là các bạn khi vào quất nhau thì không chịu tắt đèn, kéo rèm. Có bạn lý luận rằng khi quất nhau, việc ngắm nhìn các bộ phận của nhau cũng có thể mang lại vô vàn khoái cảm, chứ không chỉ đơn thuần là chuyện nhấp nhô nhấp nhô như các cụ ngày xưa. Quyết liệt hơn, một số anh chị (chỗ này có sửa lại, theo góp ý của một bạn là không nên nhắc lại chuyện cũ) còn ghi lại cảnh quất nhau bằng hình ảnh và âm thanh hết sức sống động rồi bốt lên mạng cho bà con năm châu thưởng lãm. San sẻ cái sướng của mình cho thiên hạ là việc hay ho, nhiều bạn trẻ lập luận. Thế là, văn hóa quất nhau của người Việt mấy ngàn năm qua chìm trong bóng tối, màn che, giờ đã được một thế hệ hãnh tiến đưa ra ánh sáng.

Đến đây, tui chợt nhớ tới nghi lễ này. Số là ở xã Tứ Xã (huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ), người dân còn giữ được một lễ hội rất chi là sexy gọi là hội Trò Trám hay là Linh tinh tình phộc (tôi nghi chữ phộc này bà con với chữ fuck bên nước Anh). Ở miếu Đụ Đị, người ta lưu giữ một con ku và một cái bướm bằng gỗ trong "mật thất". Đến nửa đêm một ngày sau tết âm lịch, khi lễ hội diễn ra, sau vài nghi lễ công khai là đến lễ mật. Cụ thủ từ vô phía trong đem ku và bướm gỗ ra, trao cho một chàng và một nàng (nghe đâu còn trinh nhưng có trời mà biết. Đính chính: một chuyên gia ngoài bắc vừa đính chính cho tui là hai người đâm đều sồn sồn, không phải bọn trẻXin lỗi bạn đọc và cảm ơn chuyên gia). Đoạn đèn nến phụt tắt, cụ hô "linh tinh tình phộc” (tức let's fuck! nếu bạn muốn dịch ra tiếng Anh), thế là chàng trai cầm ku đâm vào bướm cô gái trong bóng tối (ku bướm ở đây bằng gỗ hết). Vì trời tối (đèn nến tắt hết), nên chuyện đâm trúng đâm trật có phần hên xui. Nếu trúng cả ba phát thì năm đó mùa vụ tốt tươi, bằng không thì mệt mỏi à nha (nếu ku bướm thiệt thì dù trời tối như mực cũng không hề gì. Hehe!). Một nghi lễ dân gian hết sức thú vị, nhưng dù là dân có gian cách mấy, thì khi quất nhau cũng phải tắt đèn. Khi đôi trai gái kia đâm nhau, đèn nến phụt tắt. Truyền thống xưa nay là vậy. Đã làm tình thì phải tắt đèn. Đó chính là ý nghĩa cốt tử của nghi lễ này. Vì sao các cụ nông dân ở Phú Thọ gọi đó là "lễ mật", chắc đến đây bà con đã hiểu.

Quất nhau là chuyện bí mật, theo truyền thống Việt Nam, chứ không phải chuyện công khai như "truyền thống" mới du nhập thời @ (chỗ này có sửa lại, theo góp ý của một bạn là không nên nhắc lại chuyện cũ).

Tuy nhiên, dưới con mắt mấy nhà báo, thì nghi lễ dân gian đầy ý nghĩa này chỉ đáng giámột trò câu khách. Thế là mấy anh kêu cụ thủ từ thắp sáng đèn lên, chàng trai cô gái kia cứ đâm nhau dưới ánh đèn rạng ngời chói lóa, trước cặp mắt của muôn người để phóng viên chụp ảnh cho đẹp, tung lên báo đặng câu viu. Một trò hấp dẫn như sex show bên Thái Lan thế này, nếu chỉ tả bằng bút mực bàn phím thì độ nóng bỏng hao hụt đến tám chín phần. Phải có hình ảnh mới mấu. Mà không chỉ có hình chụp đâu, cách đây vài năm, tiến sĩ Hán Nôm Nguyễn Xuân Diện còn cho làm một video clip nữa. Cảnh dập nhau trước ống kính của chuyên gia bảo tồn văn hóa dân gian này cứ rõ mồn một. Coi mà nóng cả mặt.

Khi những ảnh chụp, clip này được đưa lên báo, lên blog, thì viu lên ầm ầm. Nhưng e rằng, cái lễ hội Linh tinh tình phộc kia, với đầy đủ ý nghĩa dân gian của nó, với ý niệm của người Việt rằng quất nhau là chuyện đèn tắt, rèm che, đến đây là chấm dứt.
Nguồn: Blog Mr. Do

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét